Mưa to vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, tầm nhìn cơ hồ đều bị bao phủ. Vệ Tử Quân đứng trước cửa đại trướng, nhìn về phía thiết giáp đông đúc lóe lên u quang trong màn mưa, hốc mắt ẩm ướt.
Đó đều là con dân của nàng, quân đội của nàng, huynh đệ của nàng. Nàng và bọn họ cùng đánh nhau trên giáo trường, cùng nhau ngăn địch, cùng nhau trải qua mưa gió, cùng nhau vì bảo vệ quốc gia này mà đổ máu.
Nàng thật sự có thể bỏ lại bọn họ sao? Bỏ lại mảnh đất này sao? Mảnh đất này, tuy rằng cằn cỗi, nhưng, máu của nàng đã tưới lên nơi này. Kêu nàng sao có thể nhẫn tâm, nàng sao có thể vứt bỏ dân chúng Tây Đột Quyết, những người luôn xem nàng là thần tiên bảo vệ bọn họ.
Không, nàng không thể vì mình mà không để ý tới bọn họ. Huống hồ, nàng sao có thể dễ dàng nhận thua với người kia. Nhận thua? Xưng thần? Đây hiển nhiên không phải phong cách của nàng.
Bước từng bước về phía trước, ngay sau đó, người đã đứng dưới trời mưa to, chậm rãi đi về phía trước, đi về hướng những binh lính đứng sừng sững thẳng tắp trong mưa.
Nhìn thấy nàng đi ra, đám người xôn xao, bắt đầu kêu lên, "Khả hãn —— "
Khi nàng nhìn đến người đi đầu, gương mặt tuyệt mỹ kia, bị mưa cọ rửa, hai mắt nhíu lại, đứng sừng sững lâu như vậy, vô thanh vô tức bất động, cứ như vậy nhìn nàng.
Trong lòng nàng đau xót, "Hạ Lỗ, dẫn bọn họ trở về đi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-la-hong-tran-ngan/2340438/quyen-2-chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.