Chương trước
Chương sau
Sau cơn mưa, không khí tươi mát mà ướt át, mưa thấm vào, khiến mặt đất còn chút ẩm ướt. Trong không khí mùi thơm của cỏ xanh phiêu đãng. Ngoại trừ những kí ức về trận thiên tai kia, mùa hè vẫn say lòng người, trên bầu trời trong xanh, sáng sủa, mấy con bồ câu đưa tin, đập cánh, bay vào trong quân trướng Đại Dục.

Ngọn gió trong lành, ấm áp, thổi cửa rèm chủ trướng của Đại Dục quân lên, theo tấm rèm bay lên, vừa vặn có thể thoáng nhìn thấy dung nhan tuấn tú, nhạt cười phong hoa tuyệt đại, thanh cao như trăng, trong trẻo như nước.

"Thứ nhất, giữ lại quốc hiệu Tây Đột Quyết. Ta mặc dù xưng thần, nhưng ngươi và ta chỉ có thể lấy hình thức kết minh, phải giữ lại độc lập cho Tây Đột Quyết ta, thiếu cái này, hết thảy đều không cần bàn nữa." Vệ Tử Quân tao nhã cười, ngữ khí lạnh như băng mà lại chân thật đáng tin.

Một nam tử tuấn lãng, khí chất ung dung đứng bên cạnh án thư, quần áo thêu kim bàn long, áo bào màu trắng, tay cầm chiết phiến, khóe miệng mang vài phần ý cười. Ánh sáng chiếu vào con mắt tối đen, giống như dòng nước đang gợn sóng, mặt mày ôn nhu giống như ngày xuân đang nở hoa, thanh nhã mà ái muội. Gió nhẹ thổi bay áo bào của hắn, một cỗ hương cỏ hỗn tạp tràn ngập trong trướng.

"Có thể, không thành vấn đề. Nhưng Tây Đột Quyết không được lập khả hãn mới, Tây Đột Quyết khả hãn vẫn là ngươi, Tây Đột Quyết vẫn do ngươi cai quản." Lý Thiên Kỳ khẽ lay động chiết phiến, lẳng lặng nhìn nàng.

Vệ Tử Quân liếc hắn, lạnh lùng nói: "Thứ hai, nếu là minh hữu, Tây Đột Quyết có chiến sự, Đại Dục phải xuất binh hiệp trợ."

"Có thể, đây là tự nhiên." Khóe môi càng cong lên giống như ánh mặt trời ấm áp ngoài cửa sổ, ấm áp mà không chói mắt.

"Ví dụ như, lần này, ngươi lập tức xuất binh ngăn cản Thổ Phiên." Vệ Tử Quân nhướng mi, nhìn hắn.

Lý Thiên Kỳ xuy cười, còn chưa bàn xong điều kiện, ‘hắn’ đã yêu cầu tới tấp, "Được, ngày mai ta sẽ phái hai mươi vạn quân đi Vu Điền ngăn cản Thổ Phiên."

"Không cần như thế, từ đây đến Vu Điền, ít nhất cần hơn mười ngày, theo ta được biết, quý quốc ở Kiến Nam giáp với Thổ Phiên có hai mươi vạn quân coi giữ, ngươi phái quân coi giữ ở đó từ quận Càng Tung trực tiếp tiến vào Thổ Phiên, công thành La Chút, đại quân Thổ Phiên tiến vào lãnh thổ của ta nhất định sẽ quay về."

"Hay cho kế vây Nguỵ cứu Triệu." Lý Thiên Kỳ không khỏi tán dương nói.

"Đây là chiến lược, như vậy quý quốc có thể mở rộng lãnh thổ, lại có thể giải vây cho ta." Vệ Tử Quân cúi mi mắt, ngón tay vân vê trang sách trên án.

"Chiến lược hay. Còn điều gì nữa?" Lý Thiên Kỳ tiếp tục hỏi, chỉ hy vọng nàng đừng nói ra yêu cầu gì nữa.

"Thứ ba, ta chỉ lạy trời cùng cha mẹ." Vệ Tử Quân nhíu mày nhìn về phía hắn.

Lý Thiên Kỳ bình tĩnh nhìn nàng, thật lâu sau, nói: "Được! Ngươi không cần quỳ ta." Vẫn là tính tình ấy, không chịu khuất phục.

"Thứ tư. Đột Quyết ta trong vòng năm năm không cần cống thuế." Thấy mặt Lý Thiên Kỳ có chút trắng bệch, tiếp tục nói: "Đột Quyết trải qua thiên tai lũ lụt, quốc lực suy yếu, cần nghỉ ngơi lấy lại sức."

Lý Thiên Kỳ khẽ cắn môi, "Được!"

"Thứ năm." Nghe vậy, mặt Lý Thiên Kỳ bắt đầu run rẩy, Vệ Tử Quân không chút thương tiếc tiếp tục nói: "Đem văn hóa Đại Dục, kĩ thuật nuôi tằm, trồng các cây nông nghiệp truyền cho Tây Đột Quyết."

"Như thế là chuyện tốt." Cơ mặt căng lên vì khẩn trương của Lý Thiên Kỳ giãn ra.

"Thứ sáu." Vệ Tử Quân nâng mắt nhìn hắn một cái, còn chưa có đủ đâu, "Tây Đột Quyết nếu lại bị thiên tai, Đại Dục nhất định phải cứu trợ. Phải cam đoan rằng dân chúng Tây Đột Quyết không lo áo cơm."

Khóe miệng Lý Thiên Kỳ run rẩy vài cái, đột nhiên cất tiếng cười to. Rốt cuộc, là ai xưng thần? ‘Hắn’ rõ ràng là một tên cường đạo vào nhà cướp của.

"Cuối cùng, mấy chục vạn đại quân vẫn thuộc về ta." Vệ Tử Quân chậm rãi đứng lên.


Mặt Lý Thiên Kỳ vặn vẹo một trận. Nửa ngày sau mới nói.

"Được! Toàn bộ đều đồng ý với ngươi, nhưng mà... Ngươi nói nhiều điều kiện như vậy, cũng nên đến phiên ta chứ."

Vệ Tử Quân bĩu môi, "Ta đã nhượng bộ lớn như thế, ngươi còn có điều kiện gì?"

"Thứ nhất, lập tức cùng ta trở về Đại Dục." Lý Thiên Kỳ dùng sức quạt cây quạt.

Vệ Tử Quân ngẩng đầu, "Không được, ta còn phải trở về hãn đình trưng cầu ý kiến của các đại thần."

Lý Thiên Kỳ nhướng mày, hắn sao mới điều kiện thứ nhất đã không đồng ý.

"Thứ hai, nhận gia phong của ta."

Vệ Tử Quân cúi đầu nhìn sách trên án, không nói.

"Thứ ba, vào triều nghe báo cáo."

Vệ Tử Quân ngẩng đầu, "Ta không lên triều."

"Ngươi không lên triều làm thế nào tham chính?"

"Tóm lại ta không lên triều."

Tính tình quật cường lại tới nữa. Lý Thiên Kỳ hít một hơi, những điều kiện của ‘hắn’ hắn đều đáp ứng hết rồi, "Được, tạm thời không đề cập tới vấn đề này, nhưng phải tham gia thảo luận chính sự."

"Thứ tư..." Lý Thiên Kỳ hơi châm chước.

Vệ Tử Quân ngẩng đầu cười yếu ớt, "Không có điều kiện thì không cần cứng rắn nói ra, ngươi xem, thế nào cũng đều là ngươi chiếm tiện nghi, ngươi còn có điều kiện gì?"

Lý Thiên Kỳ cân nhắc, hắn chiếm tiện nghi? Tại sao nhìn thế nào đều là cái người đang cười giảo hoạt kia chiếm tiện nghi, mà hắn lại chịu thiệt chứ? Nhưng dù là chịu thiệt thì thế nào, dù sao ‘hắn’ cũng trở lại bên cạnh hắn, không phải sao.

Về công, ‘hắn’ là một người có thể chống lại thiên quân vạn mã, về tư, ‘hắn’ rốt cục cũng trở về bên hắn, chịu thiệt một chút thì thế nào. Dù sao thì hắn vẫn thắng.

Ánh mặt trời vừa lên, chim chóc trong rừng bừng tỉnh, ánh nắng, xuyên qua ngọn cây, xuyên qua đỉnh chủ trướng Tây Đột Quyết vương đình, dừng lại trên một thân ảnh mặc áo bào màu đen thêu chỉ vàng.

Khả hãn thiếu niên, ngồi trên hãn vị, đầu đội ngọc quan, khinh bào hoãn mang, trong suốt như nước, trong trẻo nhưng lạnh lùng như băng, ánh mặt trời chiếu xuống da thịt trắng nõn của nàng, khí chất thanh lãnh như trăng khiến cho vẻ đẹp đẽ quý giá kia lại mang theo vài phần xa cách khiến cho người ta không dám lại gần.

Ánh mắt đảo qua chúng thần đang kích động, lưu chuyển vô hạn quang hoa.

Nàng biết tâm tình của bọn họ.

"Bản hãn vương luyện binh, đánh trận chỉ vì để dân chúng có nhà, có gia đình, kết minh cũng chỉ vì để dân chúng ăn no mặc ấm, dân chúng là cái gốc của quốc gia, dù có mấy chục vạn thiết kỵ binh, nhưng không có nhà, không có gia đình, không có dân chúng an cư lạc nghiệp, làm sao có thể là một quốc gia. Chẳng lẽ chúng ta lấy tài phú của nước khác làm quân nhu cho mình? Quốc khố của chúng ta đến từ thổ địa của chúng ta, chính dân chúng của chúng ta, dân giàu nước mới có thể mạnh."

"Khả hãn, lời tuy là như thế, nhưng chúng ta còn có thể chống đỡ nhất thời. Không nên, còn chưa chiến đã hàng." Các đại thần đều biểu đạt bất mãn.

"Mấy năm liên tục chiến loạn, đất đai hoang vu, quốc khố trống không, dân chúng khổ cực, lầm than, tiếng oán than dậy đất, tất sẽ khởi binh làm loạn, giặc cướp nổi lên. Lần này nếu cùng Thổ Phiên giao chiến, bọn họ tất sẽ thừa dịp ta nội loạn mở rộng quy mô xâm chiếm, hơn nữa Ba Tư, sớm đã như hổ rình mồi. Lại thêm Đại Dục chinh phạt, đến lúc đó ta bốn phía giáp địch, thù trong giặc ngoài, người dân không thể yên tâm sản xuất, lương thảo không đủ, ta có muốn đánh giặc cũng không thể. Không bằng lúc này dựa vào Đại Dục, bức lui Thổ Phiên, bảo toàn sinh kế cho con dân ta, nếu không, sẽ tạo thành hậu quả xấu, sau này hối hận cũng không kịp."

Chúng thần nghe vậy, tiếng nhớn nháo nghị luận dần dần tĩnh xuống. Bọn họ biết, lời của khả hãn rất đúng. Nhưng mà, vẫn có chút không tâm cam.

“Lần này hòa đàm cùng Đại Dục, mặc dù mặt ngoài xưng thần, kì thực là kết minh, với chúng ta chỉ có trăm lợi mà không một hại. Quốc hiệu vẫn được bảo tồn, đây là căn bản; Đại Dục xuất tiền và vật dụng cứu tế cho dân chúng của ta, đây là thứ hai; trong vòng năm năm không cần cống nạp, đủ cho ta khôi phục quốc lực, đây là thứ ba; ba mươi vạn thiết kỵ binh vẫn do ta sở quản lí, đây là thứ tư. Chúng ta nhân cơ hội này nghỉ ngơi lấy lại sức, một ngày kia, dân giàu nước mạnh, ta muốn đi hay ở, chiến hay hòa, còn không phải tùy ý sao?"

"Chúng thần hiểu được." Rốt cục có người không phản đối nữa.

Kết minh xưng thần, là chiến lược, khả hãn của bọn họ, luôn nhìn xa trông rộng, luôn có thể nhìn thấy những chuyện mà bọn họ không nhìn tới được. Nghe vài câu nói của khả hãn, bọn họ đã biết, bọn họ mới là người được lợi nhất.

"Các vị ái khanh còn có dị nghị gì không?"

Trong trướng nhất thời lặng ngắt như tờ. Sau đó, cùng đồng thanh nói: "Chúng thần hết thảy đều nghe theo lệnh của khả hãn."

"Tốt lắm, hôm nay liền viết quốc thư, chiêu cáo dân chúng. Vật tư cứu viện mười ngày sau sẽ đến, trong đó có lương thảo, vải vóc, vàng bạc." Vệ Tử Quân nhìn về phía chúng thần, nói: "Hồ Lộc Cư Khuyết Xuyết."

"Có thần."

“Ta lệnh cho ngươi dẫn năm ngàn nhân mã, đem một nửa tiền cứu tế phát cho các bộ, cần phải đưa đến tận tay từng người dân. Còn lại một nửa sung làm quân nhu."

"Dạ."

"Khả hãn, không cần động đến binh lực, việc này chỉ giao cho các tộc trưởng phát là được rồi." Lão thần Diêm Hồng Đạt nói.

"Từ cấp trên truyền xuống cấp dưới, tất sẽ có tham ô cắt xén. Đến tay dân chúng, chỉ sợ không còn lại bao nhiêu." Vệ Tử Quân thở dài.

Đây thật sự là hành động bất đắc dĩ, hiện tại nàng không muốn lãng phí tinh lực đi giám sát bọn họ, lại càng không có thời gian nhân cơ hội này xem thử ai thanh, ai tham. Những vật tư đó phải lấy tốc độ nhanh nhất của quân đội phát tới tay của người dân, bởi những người dân chạy nạn chạy đến vương đình đã có người chết đói, lương thực cứu tế đã cạn sáu ngày. Nàng chịu khuất nhục chính là vì muốn cứu dân chúng của nàng, nếu không thì không ai có thể ép được nàng. Nàng hiểu được đạo lý thượng bất chính hạ tắc loạn, nàng cũng muốn làm một trận gió lốc thanh sạch bộ máy, nhưng không phải hiện tại.

"Các vị ái khanh, bản hãn còn một chuyện muốn nhờ."

"Khả hãn cứ việc phân phó, ngài như vậy chúng thần sẽ giảm thọ mất." Chúng thần sợ hãi nói.

"Các vị ái khanh cũng biết, dân chúng vừa gặp thiên tai, vô cùng đói khát, đã có người đói chết. Vật cứu tế mười ngày sau mới tới, trong lúc đó tất sẽ có vô số người chết đói. Ta đã xuất ra một bộ phận quân lương, nhưng chỉ đủ cho ba ngày, lại lệnh cho toàn bộ hãn đình tiết kiệm ăn mặc giúp đỡ dân chúng. Cũng xin các vị ái khanh vì dân chúng xuất ra một chút bạc, lương thực hay tiền đều được, tính là bản hãn mượn các vị ái khanh, về sau tất sẽ trả lại gấp bội. Bản hãn lúc này xin cảm tạ các vị ái khanh." Dứt lời, đứng dậy khom người.

"Khả hãn!" Phía dưới đã có người nức nở ra tiếng.

"Khả hãn!"

"Khả hãn!"

Thoáng chốc trên đất quỳ thành một đoàn. Mọi người thổn thức không thôi.

Khả hãn của bọn họ ở trên chiến trường kiêu ngạo như thần, vậy mà lại vì dân chúng mà khẩn cầu bọn họ.

Khả hãn ở trên chiến trường lông mi cũng chưa từng nhíu một chút, nay đôi mi thanh tú đã chau lại, gương mặt như nguyệt hoa tràn ngập sầu lo, thương xót, thân hình tuy có khí thế ngăn cản thiên quân vạn mã, nhưng lại gầy như vậy.

Một đám người tạo nghiệt, sao lại để cho bả vai tuổi trẻ, gầy yếu này gánh vác. Nếu không có Dục quân bức bách, sao lại có thời cuộc hôm nay? Chúng thần không khỏi thương tiếc, trong lòng cảm động, rất nhiều người hốc mắt ẩm ướt.

Hoàng hôn như lửa, toàn bộ trời đất đều bị ánh hồng bao phủ, ngày mai, sẽ lại là một ngày đẹp trời.

Ngồi ngoài trướng, nhắm mắt ngẩng đầu, ánh mặt trời cuối ngày khiến cho hắc bào của nàng dị thường ấm áp. Ánh mặt trời của Tây Đột Quyết này, nàng thật sự không còn mấy ngày để có thể hưởng thụ, những ngày thúc ngựa rong ruổi thảo nguyên, cũng sắp rời xa nàng.

Đột nhiên thấy trước mắt tối sầm lại, một bóng đen chặn mất ánh sáng.

Nàng mở ra mắt, ánh mắt trong suốt nhìn khuôn mặt tròn trịa nhỏ nhắn, là A Sử Na Đê Lam.

"Ngươi muốn đầu hàng —— thật không biết thẹn!" Đê Lam kêu lên.

Vệ Tử Quân cười khổ.

"Ngươi đã quên lời của phụ hãn ta sao?"

Nàng không quên, nàng không vi phạm lời thề, nàng chỉ cố hết sức để bảo vệ quốc gia này.

"Ngươi đi đi! Đi Đại Dục mà hưởng thụ đi! Đi mà mặc lăng la tơ lụa của ngươi! Đi mà ăn sơn hảo hải vị của ngươi!"

Kỳ thật, nàng chỉ cần quần áo bố y là thấy đủ rồi.

"Ngươi đi đi —— ta không bao giờ muốn gặp lại ngươi nữa ——" Đê Lam xoay người bỏ chạy.

"Đê Lam ——" Vệ Tử Quân hô một tiếng, thấy nàng ta dừng lại, mới nói: "Muội lại đây —— "

"Ta không qua, muốn qua ngươi đi qua đây." Đê Lam xoay người, bất động.

Vệ Tử Quân đứng lên, đến gần Đê Lam, ngồi xổm xuống, nắm tay nàng. "Đê Lam, cùng ta đi Đại Dục đi."

"Ta không đi ——" Đê Lam lập tức nói, "Ta phải ở chỗ này canh giữ cho mẹ ta, cho phụ hãn của ta —— "

"Theo ta trở về, hàng năm ta sẽ mang muội về thăm họ." Vệ Tử Quân nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của Đê Lam.

"Ta không đi —— " Đê Lam hét lên một tiếng, giãy ra khỏi cái ôm của Vệ Tử Quân, chạy đi.

Thật là bất đắc dĩ, khí lực để khóc cũng không có.

Một mình cưỡi Đặc Táp Lộ chạy như bay, đi đến cánh rừng có lăng mộ của người kia.

Vệ Tử Quân cúi người xuống, khẽ vuốt chữ khắc trên tấm bia, "Khả hãn, Vệ Phong hôm nay đến uống rượu với ngài. Về sau, Vệ Phong không thể thường xuyên đến thăm ngài."

Mở túi rượu ra, đem rượu đổ xuống nền đất, sau đó chính mình cũng uống một hớp lớn.

"Ngài có hài lòng với an bài của ta không? Ta nghĩ, hài lòng hay không ngài cũng sẽ không phản đối, bởi vì ngài luôn nghe theo ta." Vệ Tử Quân dựa vào thân bia, ngồi xuống, cầm túi rượu lại uống một ngụm to. "Cũng bởi vì ngài đã thật lâu không có lên tiếng."

"Dự quân hàn địa sơ tương phùng, bán nha khổ thế tình.

Trần duyên tự hữu li hận, hoa tàn tấn ti sinh.

Mộng dĩ đoạn, nghiệp vi hưng, tửu nan tỉnh.

Thử sinh thùy liệu, nhĩ tại Bạch sơn, ngã phó Đại Hưng."

"Khả hãn, có thích thơ ta làm cho ngài không? Ngài hẳn là thích, bởi vì ngài vẫn luôn thích."

Đáy lòng, phiền muộn như lũ tơ vò vọt tới. Trời đất lúc này dường như chỉ còn lại một chút thê lương như có như không. Ngẩng đầu lên lại uống một ngụm rượu lớn, rượu theo cằm chảy xuống vạt áo.

"Hỏa Y Hám, Đê Lam làm sao bây giờ đây? Nàng không chịu đi theo ta."

Trời tháng sáu, cỏ xanh trải dài, tà dương ấm áp, ngàn thước tơ vò ngổn ngang trong lòng.

Rượu chưa uống hết, ồ ồ chảy xuống.

Thân ảnh phong tư yểu điệu kia, nằm ngả về phía trước tấm bia, gió mát thổi bạc sam màu đen của nàng lên, giống như cánh bướm phá kém bay ra, hai cánh run run.

Thân hình mềm nhũn, rơi vào một cái ôm ấm áp.

Người say rượu khẽ mở đôi mắt giăng đầy sương mù ra, cười yếu ớt, "Hạ Lỗ, vì sao mỗi lần choáng váng đầu đều nhìn thấy ngươi."

Hạ Lỗ xuy cười, ngồi xuống đất, ôm người say rượu kia vào trong ngực, "Bởi vì lúc ngươi thanh tỉnh, luôn không nhìn thấy ta."

Nhìn gương mặt say lòng người trước mặt, tịch dương khiến hai má trắng nõn của 'hắn' nhiễm một tầng hồng, càng lộ vẻ quyến rũ, đôi môi mềm mại giống như đóa hoa bay trong gió, tản ra hương thơm tự nhiên.

Ôn nhu như thủy triều ồ ạt tràn đến, ánh mắt quấn quýt si mê ngóng nhìn, hắn cúi đầu, hôn lên đôi môi đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.