Chân vừa mới hơi khụy xuống, đã bị Lý Thiên Kỳ kéo dậy, "Được rồi, rõ ràng là không muốn, còn tự ủy khuất chính mình."
"Nghiệt tử, tổ đức của Vệ gia ta đều bị ngươi làm mất hết, Tiểu Nhã dạy con vô dụng, ta muốn đi gặp liệt tổ liệt tông thỉnh tội."
"Mẹ, đừng như vậy, Quân nhi biết sai rồi, Quân nhi không dám nữa." Vệ Tử Quân thấy mẫu thân thương tâm, khóc nức nở lên.
Mục Tiểu Nhã ngăn bàn tay Vệ Tử Quân đang nắm lấy cánh tay nàng, "Ngươi thề với ta, từ nay về sau, một lòng vì nước ra sức, không thể lại tùy hứng như thế."
"Được, mẹ, Tử Quân thề, nhất định vì nước ra sức, nghe lời mẹ."
"Không phải nghe lời của mẹ, ngươi phải nghe lời của bệ hạ, không được phép chống đối, nếu không, ta là mẹ ngươi phải giảm tuổi thọ để đền tội cho ngươi."
"Mẹ.. Quân nhi nhất định nghe lời, xin mẹ thu hồi những lời vừa rồi, Quân nhi nhất định nghe lời.." Vệ Tử Quân đã khóc không thành tiếng.
"Vệ phu nhân, được rồi, đừng làm khó hắn nữa." Lý Thiên Kỳ thấy 'hắn' khóc hoa lê đái vũ, trong lòng đau đến tột đỉnh, thầm nghĩ muốn đem 'hắn' ôm vào trong lòng an ủi, Vệ phu nhân này, cũng thật hung hăng. Hắn thực không nên tức giận, ai nghĩ đến Vệ phu nhân sẽ phản ứng kịch liệt như thế đâu? Đem người ta biến thành khóc như vậy, thật là đủ nhẫn tâm, Tử Quân khóc khiến lòng hắn đều tan nát.
* * *
Mặt trời lên cao, ánh nắng mãnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-la-hong-tran-ngan/2340421/quyen-3-chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.