Sáng sớm trên đường cái Chu Tước, đã có một xe ngựa đi qua, từ trong xe ngựa bằng gỗ truyền ra những tiếng cười nói to to nhỏ nhỏ, bên ngoài thì có bốn con ngựa trắng kéo toa xe ngựa xa hoa càng thêm vô cùng bắt mắt.
Dọc đường đi, Lý Thiên Kỳ đều cười đùa, quấn quít lấy ống tay áo của Vệ Tử Quân.
Vệ Tử Quân thực bất đắc dĩ, ghé mắt nhìn về phía hắn, "Chơi vui lắm sao?"
"Chơi không vui thì thế nào? Ngươi lại không cho ta đi nơi khác chơi." Giọng nói nghe qua giống như một cô con dâu nhỏ bị khinh bỉ.
"Không phải không tán gẫu sao?" Vệ Tử Quân phụng phịu hỏi.
"So với vào triều có ý tứ hơn." Ngón tay như trước đan vào nhau. Tiếp theo theo ống tay áo, thăm dò bắt được ngón tay của Vệ Tử Quân, nhẹ nhàng thưởng thức.
Mặt Vệ Tử Quân nóng lên, xấu hổ ho nhẹ, mở miệng nói: "Ngươi không cần sáng sớm tới đón ta, cứ ngủ một giấc cho khỏe đi."
Lý Thiên Kỳ buồn cười nhìn nàng, "Ngươi cho là ai cũng đều thích ngủ giống như ngươi sao? Nhưng mà.. Tử Quân nói sáng sớm không thể dậy nổi nhất định là lấy cớ."
"Cái gì?" Vệ Tử Quân mơ hồ.
"Tử Quân, vì sao không thích vào triều?" Lý Thiên Kỳ nhẹ nhàng vuốt ve đầu ngón tay của nàng.
Vệ Tử Quân ngập ngừng vài cái, rốt cục nói: "Dọa người!"
A? Không hề nghĩ đến sẽ nhận được đáp án này, nhưng lời này lại là suy nghĩ của nàng, không khỏi cười to một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-la-hong-tran-ngan/2340418/quyen-3-chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.