Chương trước
Chương sau

Vừa mới khải hoàn hồi kinh, đang định nghỉ ngơi mấy ngày, cùng người nhà vui vẻ đoàn viên. Không ngờ, mới ngày thứ hai, Vệ Tử Quân lại bị truyền vào trong cung.

Lúc đi vào Sùng Đức điện, có một thái giám chạy tới hầu hạ, "Điện hạ, bệ hạ nói bảo ngài về phía hậu điện chờ người."

Vệ Tử Quân đi theo tên thái giám kia, đi tới hậu điện của Sùng Đức điện.

Hậu điện Sùng Đức điện là phòng ngủ của Lý Thiên Kỳ, hắn không đi Cam Lộ điện, lại một mình ngủ ở nơi này, bởi vì nơi này tiện vào xử lý chính vụ và tiện vào triều hơn.

Không thể không thừa nhận, Lý Thiên Kỳ là một hoàng đế cần cù, kỳ thật những hoàng đế thời đại này chỉ mồng một, mười lăm mới vào triều nghe báo cáo, lại bị hắn sửa thành mỗi ngày đều thượng triều.

Tuy rằng vất vả, nhưng có thể đúng lúc biết được mọi việc từ bốn phương tám hướng trong dân gian, cũng có thể giải quyết mấy vấn đề này nhanh hơn. Bởi vì hắn cần cù, cho nên Đại Dục hôm nay mới có thể nghênh đón một thời đại thái bình thịnh thế.

Vừa vào cửa, Vệ Tử Quân liền trông thấy trên cửa là bút tích của hoàng đế "Tu tâm chính tính", hai bên một bộ câu đối: "Mưa gió cùng cam điều lục mạc, tinh vân cảnh khánh ánh tam giai."

Ngoài dự kiến của nàng, bên trong không hề xa hoa, ngược lại màng phong cách cổ xưa lịch sự tao nhã, xuyên qua cửa hiên làm bằng gỗ lim khắc hoa, liền trông thấy giường của Lý Thiên Kỳ. Phía trên giường là ba chữ "Lại nhật tân" vô cùng bắt mắt.

Ở bên trong đi lại hai vòng, Vệ Tử Quân cảm thấy có chút nhàm chán, liền đi ra sau điện, định ra bên ngoài hít thở không khí.

Mới đi ra Sùng Đức điện, liền có người đi tới. Vệ Tử Quân nhìn kỹ, người nọ đúng là Trương Thạch.

Trương Thạch thấy nàng, cũng không giật mình. Hai người liền như vậy nhìn nhau mỉm cười, thật lâu sau không nói.

"Khả hãn, khi nào thì trả ta Tiểu Nguyệt." Trương Thạch cất lời, hai người cùng nhau cười ha hả.

"Tiên sinh hủy Đột Quyết của ta, ta chỉ giết Tiểu Nguyệt của ngươi, tiên sinh còn không hỏi là ta muốn ngươi đền cái gì sao?" Vệ Tử Quân vẫn là không nhịn được cười.

"Nhưng đối với Trương Thạch mà nói, Tiểu Nguyệt của ta so với Đột Quyết của khả hãn quan trọng hơn nhiều." Trương Thạch nói, trên mặt ý cười nhộn nhạo.

Vệ Tử Quân nhĩn cười nói: "Tiên sinh với Tiểu Nguyệt quả thực tình cảm thắm thiết, kỳ thật, Tiểu Nguyệt của tiên sinh, ta chưa ăn." Mắt thấy hai tròng mắt Trương Thạch trừng lớn, Vệ Tử Quân nói tiếp: "Nhưng ta bẻ hai chân của nó là sự thật."

"Khả hãn ngươi.."

Chưa bao giờ nhìn thấy người này giận dữ, thật đúng là đáng yêu.

Vệ Tử Quân mỉm cười nhìn hắn, "Tốt lắm, tiên sinh hủy đi Đột Quyết của ta, ta giết Tiểu Nguyệt của tiên sinh, chúng ta xem như huề nhau, về sau không cho phép tiên sinh đòi ta Tiểu Nguyệt nữa." Tiếp theo lại lẩm bẩm nói, "Như vậy tính thế nào đều là ta chịu thiệt đó."

Trương Thạch cố nén cười, "Khả hãn nói huề nhau, Trương Thạch lại không đồng ý, khả hãn thật sự quên ngày ấy đã hứa hẹn gì với Trương Thạch sao?"

"À? Thật sự xin lỗi tiên sinh, ta xác thực không nhớ đã hứa hẹn cái gì." Vệ Tử Quân xác thực không nhớ rõ cái gì cả, chỉ nhớ mang máng Lý Thiên Kỳ mắng nàng ăn nước miếng của người khác, sau đó vì việc này mà hờ hững với nàng, nói vậy, nàng lại làm chuyện xấu, nhưng nàng lúc ấy cái gì cũng không biết, cái này cũng coi như không tính sao?

"Khả hãn không chỉ hứa hẹn, còn làm một việc, khả hãn sao có thể quên, việc ấy chứ." Nhìn bộ dáng vô tội của Vệ Tử Quân, Trương Thạch thở dài, kéo tay nàng, nhẹ nhàng vén ống tay áo lên, vỗ vỗ cánh tay của nàng, "Thật sự là không lưu lại vết sẹo nào, một chút dấu vết cũng không có, giống như không có việc gì phát sinh, như vậy liền đem dấu vết xóa đi, đem lời hẹn ngày hôm ấy xóa đi."

Nghe được trong lời nói kia có chút thương cảm, Vệ Tử Quân bất giác áy náy, "Tiên sinh, ta đã làm chuyện gì khiến tiên sinh sao?"

"Không có, không có, là lỗi của Trương Thạch." Trương Thạch cúi mi mắt, không hề mỉm cười, chỉ là cứ như vậy, khẽ vuốt cánh tay của nàng.

Vệ Tử Quân đột nhiên cảm thấy khó chịu, nàng biết hắn thương tâm, cảm nhận được tâm tình của hắn, cái người trước giờ đều thản nhiên, giờ lại không hề tươi cười.

Nàng cảm thấy một tia vô lực ưu thương..

Lý Thiên Kỳ chưa từng cảm thấy có lần lâm triều nào lâu như vậy, ra khỏi Thái Cực điện, Lý Thiên Kỳ liền đi thẳng về phía Sùng Đức điện, trên đường suýt nữa xô ngã tiểu cung nữ bê y phục bẩn.

Nỗi nhớ không hiểu vì sao cứ dồn dập xô tới, hôm qua từ lúc nàng dời đi đã bắt đầu, hắn liền bắt đầu nhớ, nhớ đến khắc cốt ghi tâm. Vì thế, hắn bất chấp nàng vừa mới chinh chiến trở về, ích kỷ đem nàng triệu vào cung. Nghĩ nàng chưa có ngủ đủ, hắn muốn cho nàng tới nơi này để ngủ, liền cứ như vậy nhìn nàng ngủ, sau đó hắn ở một bên phê tấu chương. Ngẫm lại, môi hắn hơi cong lên, nở nụ cười.

Bước đến bên ngoài Sùng Đức điện, hắn liền trông thấy hai người kia đang nắm tay nhau, hắn tựa hồ nghe thấy tiếng mạch máu mình đang lưu động.

Lúc này đây, không có rống giận, hắn cực lực ẩn nhẫn sự tức giận của mình, sợ lại tổn thương nàng. Nhưng, Vệ Tử Quân vẫn giống như một con gà con, bị hắn lôi vào Sùng Đức điện.

Đi vào trong điện, còn chưa kịp dùng đôi mắt bốc hỏa trừng nàng một cái, bên ngoài liền truyền đến thông báo. "Bệ hạ, Thượng Lạc công chúa biết Phong vương ở đây, muốn gặp điện hạ một chút."

Lý Thiên Kỳ được nghe tiếng thông báo kia, hít một hơi thật sâu, thở dài một tiếng, trong lòng có chút đau. Thế gian trăm tình, quả thực tương tư là khổ nhất, bệnh của Thi Ý toàn là đến từ tương tư, dù ngự y trị liệu như thế nào, đều không thể tốt lên, ngược lại càng ngày càng nặng, ai buộc chuông thì người đó phải đi cởi chuông, có lẽ hắn có thể chữa bệnh của nàng. "Tử Quân, đi gặp nàng đi."

Cung điện trong hoàng cung, tinh xảo mà lịch sự tao nhã, không kịp bước vào cửa, mùi hương thảo dược dày đặc đã sộc vào xoang mũi. Người trên giường, sắc mặt tái nhợt không chút huyết sắc, thân hình cuộn lại, hai mắt lõm xuống mang theo mong mỏi cực độ hướng ngoài cửa nhìn xung quanh, cho đến khi thân ảnh ngày nhớ đêm mong kia xuất hiện trong tầm mắt. Lý Thi Ý ô ô khóc lên.

"Công chúa!" Vệ Tử Quân thở nhẹ. Sự si tình của nàng (Lý Thi Ý) khiến cho lòng nàng (Vệ Tử Quân) đau xót, ngón tay khẽ vuốt, lau nước mắt cho nàng. "Vệ Phong có tài đức gì khiến cho lòng công chúa lại vướng bận như thế, công chúa đừng như vậy nữa, nếu không thân thể sẽ hỏng mất, Vệ Phong chẳng phải sẽ trở thành tội nhân thiên cổ hay sao."

"Phong vương!" Lý Thi Ý bổ nhào vào lòng Vệ Tử Quân, khóc không thành tiếng, "Phong vương chỉ cần cưới ta.. Không yêu ta cũng được.. Chỉ cần cưới ta.."

Vệ Tử Quân thở dài, trong mắt có chút ẩm ướt, "Công chúa tội gì phải vậy, Vệ Phong không muốn làm hại công chúa, công chúa đừng nghĩ đến Vệ Phong nữa, Vệ Phong không thể mang đến hạnh phúc cho công chúa."

"Không, Thi Ý không cần hạnh phúc, Thi Ý sẽ để cho Phong vương gặp hạnh phúc của mình, Phong vương, có thể cưới Thi Ý được hay không?" Thấy Vệ Tử Quân thật lâu không đáp, Lý Thi Ý khóc nức nở hỏi: "Có thể cưới Thi Ý không?"

Vệ Tử Quân trầm mặc thật lâu sau, "Không thể!"

Lý Thi Ý nghe vậy, thân thể cứng đờ, một ngụm máu tươi, từ trong miệng tràn ra, nhiễm đỏ vạt áo trước ngực.

"Công chúa!" Vệ Tử Quân thở nhẹ một tiếng, nhìn về phía cung nữ bên cạnh đang cả kinh không biết làm thế nào cho phải, "Nhanh, đi gọingự y --"

"Phong vương, ngự y trị không được bệnh của ta." Lý Thi Ý kéo vạt áo Vệ Tử Quân, "Phong vương nếu không đáp ứng, Thi Ý phải mang theo tiếc nuối rời khỏi nhân gian, chỉ sợ, Tự Ý thật sự không sống được bao lâu nữa."

"Công chúa, ngươi bảo Vệ Phong nên làm cái gì bây giờ!" Vệ Tử Quân vô cùng lo lắng không biết làm thế nào cho phải, "Công chúa không nên chấp nhất như thế, Vệ Phong có nỗi khổ, ngươi hãy nhớ rằng, không phải là Vệ Phong không cần người, mà là không thể."

"Phong vương có gì không thể? Lấy sủng ái của Thánh Thượng dành cho Phong vương, có gì là không được?" Lý Thi Ý sáng quắc nhìn Vệ Tử Quân.

"Dù ta muốn công chúa nhưng cũng phải phụ người, Vệ Phong không thể nhận mảnh tình của công chúa." Vệ Tử Quân giờ phút này thật sự như bị cuốn lấy, không có chủ ý.

"Vì sao! Phong vương!" Thi Ý lại khóc lên.

"Thi Ý chớ khóc." Thở dài một tiếng, "Ta không thể nói, nói ra chính là tội khi quân, ta không thể liên lụy song thân!"

"Tội khi quân? Phong vương có nỗi khổ gì cứ nói đừng ngại, Thi Ý thề sẽ giữ bí mật cho Phong vương."

"Thi Ý, ta không thể nói, không phải là sợ tội danh, mà là không thể để cho cha mẹ lâm vào hiểm cảnh." Vệ Tử Quân cầm khăn giúp nàng lau vết máu, "Vệ Phong nói với công chúa rất nhiều, chính là nói cho công chúa biết, Vệ Phong không phải là người vô tình, nhưng Vệ Phong không thể không làm như vậy. Cho nên, công chúahãy buông bỏ đi, đừng nhớ đến Vệ Phong nữa."

Lý Thi Ý nhìn về phía Vệ Tử Quân thật lâu, trong miệng thì thào, "Tội khi quân? Tội khi quân?" Đột nhiên mắt trừng lớn, đem Vệ Tử Quân từ trên xuống dưới nhìn một lần, ở gáy nàng lưu luyến một vòng, sau đó ánh mắt dừng ở trước ngực của nàng. "Phong vương, chẳng lẽ là.. Chẳng lẽ là.."

Vệ Tử Quân cả kinh, nàng đoán được? Bí mật này không nên để nàng biết, vạn nhất nàng thất vọng đến cực điểm, muốn trả thù, như vậy cha mẹ sẽ phải gánh vác khi quân trọng tội.

Nhưng trước mắt, hiển nhiên nàng đã đoán được.

"Phong vương là vì giống như Thi Ý chăng?" Lý Thi Ý nói xong liền sờ hướng ngực Vệ Tử Quân, Vệ Tử Quân sửng sốt, ngay tại lúc sững sờ ấy, nàng trực tiếp vạch cổ áo Vệ Tử Quân ra, liền đưa tay vào. Phiến mềm mại xúc cảm từ trên tay truyền đến làm nàng tức khắc ngây người. Tuy là đã chuẩn bị tốt, nhưng thật sự vẫn làm cho nàng cảm thấy hoảng hốt.

Vệ Tử Quân cả kinh, tay bắt được cánh tay nàng, "Thi Ý cũng biết việc này nếu bị người khác biết được, sẽ khiến cho Vệ Phong vạn kiếp bất phục?"

Mặt Lý Tự Ý lộ vẻ khiếp sợ, "Thi Ý biết! Thi Ý sẽ đem việc này giữ trong bụng, vĩnh không nhắc tới."

"Như thế, đa tạ Thi Ý. Chỉ là Vệ Phong hổ thẹn, đã cô phụ Thi Ý." Vệ Tử Quân chậm rãi rút cánh tay của nàng ra, "Nếu đã biết ta là nữ nhân, Thi Ý liền không nên có loại tình cảm ái mộ đó nữa."

Lời này vừa xuất khẩu, ngoài cửa truyền đến thanh âm vỡ nát, Hinh Hà nhìn chén trà vỡ vụn trên mặt đất ngẩn người. Hắn là nữ nhân? Người mà mình ngày đêm tâm tâm niệm niệm nghĩ đến, lại là nữ nhân.

Vệ Tử Quân nghe được tiếng vang, đứng dậy đi ra, liền trông thấy Hinh Hà đang ngốc ở nơi nào, đồng thời, nàng phát hiện một tên thái giám từ cửa sổ đi qua.

Sẽ không có những người khác nghe được cái gì chứ?

* * *

Từ Tử Vân các đi ra, Vệ Tử Quân một đường không yên, nàng tin tưởng công chúa sẽ không nói ra, dù sao, nàng đã cứu nàng một mạng. Về phần Hinh Hà, nàng cũng tin tưởng nàng sẽ không nói, nhưng, thật là lo lắng nàng vạn nhất lỡ lời. Như vậy song thân sẽ gánh vác trọng tội khi quân.

Thật là lo lắng. Nếu không phải không đành lòng nhìn cô công chúa kia héo tàn như vậy, nàng cũng sẽ không đem mọi chuyện nói rõ ràng như vậy. Chỉ là, nhất thời động tâm tư liền phá hỏng đại sự? Hiện tại hối hận cũng đã muộn.

Chưa từng nóng lòng như vậy, trong đầu không ngừng rối rắm chuyện này, dưới chân liền không có phương hướng, không biết như thế nào liền bị lạc trong cái hoàng cung to lớn này. Muốn tìm một cung nhân dẫn đường, lúc này lại một bóng người cũng không thấy.

Mơ mơ màng màng vòng đến một nơi cảnh sắc tú lệ. Nơi này núi giả sững sờ, mặc thạch lồng lộng, trúc ảnh dày đặc, quả thật một nơi u tĩnh.

Vệ Tử Quân đi có chút mệt mỏi, liền dựa vào sau núi giả ngồi xuống. Đang lúc muốn đứng dậy, nàng nghe được tiếng một nam một nữ nói chuyện.

"Hiện tại không cần lo lắng nàng đến dình bắt chúng ta ở cùng một chỗ, Lý Thi Ý kia mau bệnh chết đi." Tiếng nữ tử thực mềm mại đáng yêu.

"Buông tha nàng đi, nàng đã bệnh thành như vậy, huống hồ, nàng chỉ cho là chúng ta vụng trộm tình cảm mà thôi, sẽ không nói. Dù sao nàng sẽ không nỡ nhìn hai huynh trưởng của mình tự giết lẫn nhau." Âm thanh của nam tử trầm ổn.

"Bắc Tắc, chúng ta cùng một chỗ như vậy, đợi tới khi hắn nhớ tới sủng hạnh ta, biết được ta sớm đã thất thân thì làm sao bây giờ?" Nữ tử lo lắng nói.

"Yên tâm, hắn sẽ không, hắn căn bản còn không biết đến lạc thú nữ nhân là cái gì. Đến bây giờ, hắn vẫn chỉ có một cái Liên Ngô kia, nếu hắn nghĩ đến, liền sớm đã đến đây."

"Nhưng hắn không sợ sao? Dù sao phụ thân ta cũng là môn hạ Trung thư lệnh, mà phụ thân Đức phi cũng là Thượng Thư lệnh, hắn không mượn sức chúng ta, không sợ thế lực bên này chống đối hắn sao?"

"Hắn sợ? Hắn sợ thì sẽ không thể không dấu vết đoạt ngôi vị hoàng đế như vậy, hắn có thế lực trên giang hồ, trong triều có Vệ Thúc Lan, Trịnh Trác Đường tay cầm binh quyền chủ trì, Nhị đệ lại đứng về phía hắn, mà nay lại thêm một cái Phong vương, thực hận ta lúc trước sao lại không chém nhiều thêm mấy kiếm. Mà nay hắn lại đem đại bộ phận binh lực chuyển vào tay Vệ Phong, hắn thì sợ cái gì? Hắn ngay từ đầu liền chưa từng sợ qua, nếu hắn sợ, sẽ không đi lên được ngôi vị hoàng đế này." Khẩu khí của nam tử có chút lãnh.

Nghe đến đó, Vệ Tử Quân cả kinh, nghe lời nói của nam tử, hắn hẳn là đại hoàng tử Lý Bắc Tắc, người này nàng còn chưa gặp qua, bởi vì đất phong của hắn ở Giang Nam, lần này hắn hồi kinh, Vệ Tử Quân vừa vặn ở Thục quận, cho nên, vẫn chưa có chạm mặt.

Đối với Vệ Tử Quân mà nói, vẫn chưa thấy qua mặt, mà đối với Lý Bắc Tắc mà nói cũng như vậy, dù sao lúc đâm nàng một kiếm, hắn là đâm ở phía sau.

Lúc nàng định bước ra ngoài nhìn mặt vị đại điện hạ này một chút, phía sau lại truyền đến một ít âm thanh kỳ quái.

Nữ tử đầu tiên là "Ân" một tiếng, tiếp theo, đó là "Chậc chậc" tiếng hôn môi, nghe tiếng hôn môi kia, mặt Vệ Tử Quân có chút phát sốt.

Sau một hồi âm thanh, tiếng thở dốc dày đặc cùng âm thanh yêu kiều liền truyền đến.

Vệ Tử Quân rất muốn rời đi, nhưng lại sợ đánh động hai người, nên đành ở chỗ này chịu thanh âm dày vò. Thẳng đến khi trên đầu có con nhện rất lớn đung đưa trước mặt nàng. Nàng không sợ trời không sợ đất lại duy độc sợ con nhện, đối với nó có một sự sợ hãi vô cùng, nàng mỗi lần thấy mạng nhện đều muốn khóc rống lên..

Tiếp theo, nàng theo bản năng phát ra một tiếng thét chói tai không khống chế được, người cũng sợ hãi cực độ lăn ra ngoài. Sau đó, nàng liền nhìn thấy phiến cảnh xuân kia.

Một nữ tử dung mạo diễm lệ, yêu dã dựa vào lưng đại thụ, vạt áo nửa mở ra, hai chân đang quân bên hông một nam nhân.

Khuôn mặt nam tử tuấn lãng, nhục khố kéo xuống dưới, miệng đang ở trước ngực nữ tử cực lực hút, lực đạo phù hợp, khiến cho nữ tử thở gấp liên tục.

Hai người đó vẫn duy trì loại tư thế này kinh ngạc nhìn Vệ Tử Quân đột nhiên lăn ra.

Vệ Tử Quân y quan không chỉnh tề, lại nhìn cảnh tượng xấu hổ kia, chật vật cười, "Nhị vị, quấy rầy, xin mời cứ tiếp tục, tiếp tục."

Dứt lời kéo vạt áo, liền rời đi. Bỏ lại hai người nhìn bóng dáng Vệ Tử Quân đi xa xuất thần.

Sự mềm lòng của Vệ Tử Quân xác thực mang đến cho nàng phiền toái.

Cũng bắt đầu từ ngày hôm đó trở đi, trong hoàng cung không biết từ nơi nào truyền ra lời đồn Phong vương là nữ tử.

Lời đồn này càng truyền càng thịnh, nhóm triều thần đều là nghị luận cả.

"Ngươi nhìn Phong vương, nhìn tư thế hắn đi đường, mông kia lắc qua lắc lại, nói không chừng thật sự là nữ nhân."

"Phong vương đi đường lắc mông? Sao ta không biết?"

"Ai, tại ngươi không nhìn kỹ thôi, ngươi đem hắn tưởng tượng thành nữ nhân xem, liền càng nghĩ càng giống nữ nhân."

"Đúng vậy, có người nam nhân nào cổ nhỏ như vậy, hơn nữa, ngươi nhìn kỹ, hắn không có hầu kết."

"Nói như vậy thật đúng là giống, ngươi xem kích thước lưng áo của hắn, giống một cái diều, giống như gió thổi qua một cái liền có thể chặt đứt."

"Ta cũng thấy vậy, nam nhân nào lại trắng như vậy chứ, ngươi xem da thịt trắng trẻo kia, thật muốn véo một phen."

"Ha ha ha!"

Lời đồn đãi như vậy càng ngày càng nhiều, thẳng đến khi tiệc mừng công bắt đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.