Vệ Tử Quân bình tĩnh nhìn người càng ngày càng chạy tới gần kia, đột nhiên sững sờ, nàng phát hiện một gương mặt quen thuộc, là Điệt Vân!
Không, Điệt Vân sao lại trở về? Nơi nguy hiểm như vậy, hắn không nên tới! Bởi vì nhìn thấy Điệt Vân, nàng bắt đầu quét tới quét lui mặt những người ở đó, rốt cục, nàng phát hiện Lưu Vân Đức, rồi sau đó, nàng thấy Diệu Châu ở phía sau Trần Trường, cuối cùng, nàng thấy được người kia, cái người liên tiếp xuất hiện trong mộng, người làm nàng vô cùng vướng bận.
Hắn cùng với Diệu Châu đều một thân hắc y, giả trang làm thị vệ, cúi đầu làm cho người ta không thấy rõ khuôn mặt. Nàng thấy được ngọc bội trên thắt lưng hắn, nàng nhận ra ngọc bội kia, đó là của nàng, hắn vẫn luôn đeo, nàng cũng không đòi hắn. Nhị ca! Hắn đến đây! Trong mắt một mảng mơ hồ, bọn họ tới cứu nàng, bọn họ đã biết nàng ở đây.
Sự ẩm ướt trong mắt càng ngày càng đậm, rốt cục tạo thành một giọt lệ lớn rơi xuống, mấy chục ngày đêm nàng đều dùng ý niệm để vượt qua, tưởng niệm mỗi một người bọn họ, lo lắng cho thương thế của hắn. Không ngờ, tình cảm cả đời của nàng lại dành hết cho người nơi này, một thế giới của ngàn năm trước. Mỗi người ở nơi này, nàng đều yêu, nàng đều nhớ, muốn bảo vệ cho mỗi người bọn họ, nhưng nàng lại không thể bảo vệ tốt cho họ, lại khiến cho bọn họ rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy.
Trong nháy mắt, nàng đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-la-hong-tran-ngan/2340343/quyen-4-chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.