Gió thu nhẹ nhàng thổi qua sơn cốc, trăm thảo nhẹ nhàng đung đưa, cỏ xanh lần lượt thay thế cỏ vàng, trải khắp núi đồi, sơn cốc phía xa xa kéo dài không dứt, bên dưới bầu trời xanh thẳm, là núi tuyết cao ngất vẽ thành một đường kẻ xanh, đỉnh núi phủ tuyết trắng, lóe lên mũi nhọn chói mắt.
Thiếu niên một thân thanh hoa, dựa vào gốc cây đại thụ, sợi tóc của nàng có chút tán loạn, vạt áo hỗn độn có chút bẩn, nhưng lại càng khiến nàng hiện lên vẻ sạch sẽ, thanh thấu. Giống như người ta, có tà ác đến mức độ nào, cũng không thể làm vấy bẩn lòng của nàng, dơ bẩn như thế nào cũng không thể làm bẩn sự sạch sẽ của nàng, cực khổ như thế nào cũng không thể diệt đi niềm tin của nàng, gánh nặng thế nào cũng không thể làm lưng nàng cong xuống.. Dù thế nào, cũng không thể làm cho ánh mắt trong suốt của nàng dính một tia bụi bặm..
Gió, thổi bay mái tóc hỗn độn của nàng, phất qua hai gò má thanh thấu như bạch ngọc, nàng nhẹ nhàng ngửa đầu dựa vào cây, khẽ nhắm hai mất lại, lông mi có chút run rẩy, bóng cây loang lổ in trên người nàng, trên long mi nàng hiện lên vài vệt lốm đốm.
Đã lâu, không có yên tĩnh như vậy.
Có một thiếu niên nằm trong lòng của nàng, hai gò má thanh tú của thiếu niên mang theo sự thỏa mãn, ngủ trong lòng cả nàng. Thực sự thì, bọn họ cũng không tính là thiếu niên, chỉ là, dung mạo của nàng vẫn giống như vài năm trước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-la-hong-tran-ngan/2340341/quyen-4-chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.