Chương trước
Chương sau
Gió thu nhẹ nhàng thổi qua sơn cốc, trăm thảo nhẹ nhàng đung đưa, cỏ xanh lần lượt thay thế cỏ vàng, trải khắp núi đồi, sơn cốc phía xa xa kéo dài không dứt, bên dưới bầu trời xanh thẳm, là núi tuyết cao ngất vẽ thành một đường kẻ xanh, đỉnh núi phủ tuyết trắng, lóe lên mũi nhọn chói mắt.

Thiếu niên một thân thanh hoa, dựa vào gốc cây đại thụ, sợi tóc của nàng có chút tán loạn, vạt áo hỗn độn có chút bẩn, nhưng lại càng khiến nàng hiện lên vẻ sạch sẽ, thanh thấu. Giống như người ta, có tà ác đến mức độ nào, cũng không thể làm vấy bẩn lòng của nàng, dơ bẩn như thế nào cũng không thể làm bẩn sự sạch sẽ của nàng, cực khổ như thế nào cũng không thể diệt đi niềm tin của nàng, gánh nặng thế nào cũng không thể làm lưng nàng cong xuống.. Dù thế nào, cũng không thể làm cho ánh mắt trong suốt của nàng dính một tia bụi bặm..

Gió, thổi bay mái tóc hỗn độn của nàng, phất qua hai gò má thanh thấu như bạch ngọc, nàng nhẹ nhàng ngửa đầu dựa vào cây, khẽ nhắm hai mất lại, lông mi có chút run rẩy, bóng cây loang lổ in trên người nàng, trên long mi nàng hiện lên vài vệt lốm đốm.

Đã lâu, không có yên tĩnh như vậy.

Có một thiếu niên nằm trong lòng của nàng, hai gò má thanh tú của thiếu niên mang theo sự thỏa mãn, ngủ trong lòng cả nàng. Thực sự thì, bọn họ cũng không tính là thiếu niên, chỉ là, dung mạo của nàng vẫn giống như vài năm trước, không hề thay đổi mảy may, dù là đau khổ thế nào cũng không lưu lại dấu vết gì trên mặt nàng, nàng, còn chưa có cập quan. Mà cái người đang ngủ yên kia, càng giống như vĩnh viễn cũng không lớn, tuy rằng tuối hắn còn lớn hơn nàng, lại vinh viễn là bộ dáng vị thành niên.

Vệ Tử Quân mở mắt ra, cúi đầu nhìn người nằm ở trong lòng, bên môi gợi lên một chút ôn nhu, nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ hai gò má hăn. Người này, là người cho nàng sinh mệnh, là người nàng nhìn thấy đầu tiên sau khi tỉnh lại, là người nàng cả đời đều quý trọng.

Động tác nhẹ nhàng của nàng, khiến cho Điệt Vân tỉnh lại, mở mắt ra nhìn thấy nàng, hắn lại bắt đầu khóc.

Một đường chạy trốn, đến đây mới thả lỏng một chút, mấy người đều hồi tưởng lại nỗi đau khi mất đi nàng, mới có cơ hội giải phóng tình cảm của mình. Bọn họ đều hai mắt đẫm lệ, ngay cả Tam ca và Diệu Châu không bao giờ rơi lệ mắt cũng ẩm ướt, mà Lý Thiên Kỳ chỉ nhìn nàng, vuốt ve gương mặt của nàng, yên lặng rơi lệ, một câu cũng không nói lên lời, nỗi đau kịch liệt như vậy đã không thể nói thành lời, đã khắc sâu vào thận đáy lòng hắn, đau cũng đau cả đời, yêu cũng yêu cả đời, gặp được nàng, hắn rốt cục cũng hiểu thế nào là khắc cốt ghi tâm, yêu sâm đậm, đau cũng sâu đậm.

Chỉ có Điệt Vân, khóc đến kinh thiên động địa, từ lần từ biệt lần đó, một đường tới nay, nỗi nhớ kéo dài, oán ghét cùng ủy khuất chất đầy trong lòng, tất cả đều khóc ra ngoài.

Đến nỗi, vừa mới tỉnh lại, liền bắt đầu phát tiết oán khí từ lúc ly biệt cùng với sự hoảng loạn khi nghe tin nàng gặp nạn.

Vệ Tử Quân nhẹ giọng dỗ Điệt Vân, không ngừng lai đi nước mắt trên mặt hắn, "Còn khóc, sắp thành con mèo rồi, ngươi xem, bộ dáng nàng dọa các cô nương chạy hết rồi, ai cũng không muốn gả cho một trượng phu khóc sướt mướt đâu."

"Ngươi.. Ô.. ô.. Xú nữ nhân.." Điệt Vân vừa khóc vừa lên án. Nữ nhân này làm cho mình thương tâm như thế, nàng lại còn lấy hắn vui đùa, nữ nhân xấu xa này.

Vệ Tử Quân ôm chặt lấy Điệt Vân, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn an ủi. Điệt Vân đừng khóc, Điệt Vân ngoan. "

Nàng ôn nhuyễn ấm áp, khiến cho Điệt Vân trong nháy mắt liền ngừng khóc, hắn ngửi được hương thơm phát ra từ người nàng, so với hoa trên núi còn say lòng người hơn.


" Lúc ta gặp ngươi, ta không nên cứu ngươi, cứ để mặc ngươi chết đi như vậy luôn. "Hắn rầu rĩ nói.

" Được, ta đáng chết, ta đáng chết, Điệt Vân bảo ta chết, ta bây giờ phải đi chết.

"Ngươi không được nói như vậy." Điệt Vân ngẩng đầu, lấy tay che miệng nàng.

"Ừ, Điệt Vân không cho nói, ta không nói, ta vô cùng nghe lời." Vệ Tử Quân phối hợp gật đầu.

Điệt Vân rốt cục cũng cười vui vẻ.

Thấy hắn rốt cục cũng cười, Vệ Tử Quân thở phào nhẹ nhõm, thầm khen công lực dỗ người của mình lại tăng thêm một tầng, ca khó như vậy cũng có thể dỗ được, hắn thực sự rất khó dỗ nha. Không giống như nhị ca, sờ sờ mặt là được rồi, Hạ Lỗ, thì chỉ cần ôm cổ là được.

"Điệt Vân, sư phụ có khỏe không? Vài lần muốn trở về thăm người, cũng chưa thể làm được, nàng thực nhớ lão nhân gia người.

" Sư phụ rất nhớ ngươi, người thường xuyên nhắc tới ngươi, cũng không để cho ta trở về phòng của ngươi ngủ, người nói ngươi sạch sẽ, sợ mùi hôi của nam nhân như ta tiêm nhiễm phòng của ngươi, người nói chỗ đó để lại cho ngươi, vạn nhất ngươi trở về đó ngủ, có lẽ một ngày nào đó ngươi sẽ đột nhiên trở về.. "

Chưa kịp đợi hắn nói xong, nước mắt của Vệ Tử Quân đã lăn xuống, không ngờ sư phụ lại nhớ nàng như vậy, vẫn nói là sẽ trở về, nhưng lại không thể trở về, nàng thực sự rất nhớ cá nhà trúc nho nhỏ đó, nhớ rau dại của sư phụ..

Vệ Tử Quân lau đi nước mắt trên mặt," Điệt Vân không thối, đó vốn dĩ là phòng của Điệt Vân. "

" Biết ngươi trở về Đại Dục, sư phụ không cho ta đi quấy rầy ngươi, nói ngươi phải làm đại sự, ta đi chỉ gây thêm phiền toái, sau lại nghe nói ngươi đã xảy ra chuyện, sư phụ liền an ủi ta, nói ngươi không có việc gì, tướng mạo của ngươi tuyệt đối không phải người yểu mệnh, ngươi là nhân trung long phượng, không thể nào gặp chuyện không may. Lời tuy là như thế, nhưng ta biết người vô cùng lo lắng, ban đêm ngủ cũng không an ổn, sau đó hắn liền mang theo chúng ta ra ngoài tìm ngươi.

Vệ Tử Quân cả kinh, "Sư phụ đến đây? Người ở đâu?"

"Chúng ta phân công ra đi tìm ngươi, hắn mang theo một ít giang hồ nhân sĩ ở Thổ Phiên đi tìm hiểu tin tức của ngươi, ta cùng biểu ca đi cùng nhau, ngươi cũng biết biểu ca cùng Lý Thiên Kỳ.. Cho nên biết tin tức của ngươi.

" Ai, ta thật sự là bất hiếu, sư phụ lớn tuổi như vậy, còn phải vì ta bôn ba. "Phải nhanh chóng liên lạc với sư phụ, để tránh người lo lắng. Nhưng.. Vệ Tử Quân nhìn ngọn núi liên miên, khi nào mới có thể ra khỏi ngọn núi này?

Bởi vì phía trước Bố Đạt La cung có rất nhiều binh lính cho nên bọn họ chạy ra từ phía sau cung điện, phía sau cung điện chính là sơn mạch Mã Bố Nhật liên miên, đi qua Mã Bố Nhật sơn mạch, chính là đường Niệm Thanh của phía bắc La Chút vừa cao vừa dài.

Sau khi bọn họ bôn đào một đêm, phỏng chừng đã an toàn, mới dừng lại nghỉ ngơi. Lúc bọn họ trốn vào núi nhìn lại phía sau, cháy đã lan đến tầng cao nhất của Bố Đạt La cung, khói đặc cùng hỏa diễm cuồn cuộ bốc lên trời, toàn bộ Bố Đạt La cung chìm trong biển lửa, hỏa diễm hừng hực vô cùng kinh tâm động phách, một khắc kia, lòng Vệ Tử Quân vô cùng đau đớn. Bố Đạt La cung bị thiêu, chính là tương đường đâm một dao vào trái tim của Thổ Phiên, nói vậy bọn họ tạm thời sẽ không đuổi theo.

Bao lâu chìm trong lo lắng, mấy người mới bình yên nghỉ ngơi một ngày. Cái ăn hai ngày nay, đều là Vệ Tử Quân bắn sơn ưng, bò hoang Tây Tạng, nai trắng, các loại món ăn thôn quê. Còn chưa bao giờ ăn qua thịt nước không thêm gia vị, hương vị đúng là vô cùng ngon. Vệ Tử Quân tự chế ra mồi lửa, lại lập công lớn.

Bởi vì dỗ Điệt Vân, nên là Vệ Tử Quân cứ thế xem nhẹ ai lia. Mà người kia rốt cục không chịu nổi nữa, tạo phản rồi.

Thẳng đến lúc hoàng hôn, Vệ Tử Quân rốt cục cũng lĩnh giáo công phu ghen tuông của Lý Thiên Kỳ, lúc trước còn khen hắn dễ dỗ, mà nay hắn bắt đầu nổi tính lên.

Tà dương buông xuống, lại bắt đầu nướng thịt nai, Vệ Tử Quân thổi mồi lửa một cái, muốn cái tro tàn kia lại bùng lên, Lưu Vân Đức cùng Điệt Vân ngồi đối diện nàng, cũng ra sức thổi theo.

Vệ Tử Quân dùng một chút lực, thổi bay một cỗ bụi đen, lao thẳng tới trên mặt Lưu Vân Đức, mắt thấy trên mặt hắn phủ một lớp bụi đen, một đôi tròng mắt vụt sáng, chưa kịp phản ứng đã xảy ra cái gì, Vệ Tử Quân nhịn không được cười ha hả, cười đến mức muốn bò ra đất. Lưu Vân Đức lấy tay lau bụi trên mặt đi, không nói gì bôi lên mặt nàng, tiếp theo hắn cũng cười ha hả, Vệ Tử Quân lại lau mặt bôi lên mặt Điệt Vân, mấy người cười thành một đoàn.

Nhìn một màn này Lý Thiên Kỳ đột nhiên đen mặt, hắn căm giận đứng dậy, đi lướt qua Vệ Tử Quân, một mình đi tới gốc cây cách đó mấy chục bước ngồi xuống, hờn dỗi.

Nghĩ đến lúc nghe tin nàng chết đi ấy, tâm hắn liền nát, cuộc đời này trở nên vô vọng, thầm muốn nhanh chút đi cùng nàng, mà nay, rõ ràng nàng đang đứng trước mặt hắn, hắn khát vọng có thể ôm nàng cỡ nào, một khắc cũng không muốn rời đi, nhưng mà, nàng không cho hắn cơ hội, nàng cả ngày đều ở bên cạnh dỗ cái tên Điệt Vân kia, hắn kéo kéo tay nàng, nàng cũng không dấu vết bỏ ra, càng không cần nói là ôm một cái.

Như vậy hắn ngồi dỗi ở chỗ kia, hắn ngóng trông nàng đến tìm hắn, nàng lại không tới, trong lòng càng ngày càng ủy khuất, ủy khuất đến cổ họng phát đắng, thật sự là không bằng chưa từng quen biết, gặp được nàng, hắn mới biết được nỗi đau của thế nhân, nỗi đau khắc cốt ghi tâm, nỗi đau này tựa hồ chỉ có lúc ôm nàng mới có thể giảm bớt một chút, nhưng hắn không có cơ hội. Hắn rất may mắn, hắn đã gặp được nàng, nếu không gặp được nàng, hắn vĩnh viễn sẽ không biết được tư vị của tình yêu, Tử Quân tốt đẹp như vậy, hắn sao có thể không đi gặp. Có lẽ cả đời không gặp được nàng, chính là nỗi đau lớn nhất, mà nay, hắn quen biết nàng, liền không bao giờ có thể sống những ngày không có nàng nữa, càng không thể sống trong thế giới không có nàng.

Hai khắc trôi qua, rốt cục, phía sau vang lên tiếng bước chân, Lý Thiên Kỳ kinh hỉ quay đầu, là Lưu Vân Đức.

" Ăn cơm. "Chỉ một câu như vậy, câu đại ca kia, hắn không thể mở miệng, hắn biết, nam tử này, cũng giống hắn, cùng yêu một nữ nhân, cảm giác này, thực sự không tốt lắm.

" Ừm, ngươi đi về trước đi. "

Lưu Vân Đức đi rồi, Lý Thiên Kỳ vẫn như trước không hề động.


Diệu Châu lại đi gọi, hắn vẫn như trước không hề động.

Nhìn hai người đi gọi trở về một mình, Vệ Tử Quân rốt cục thở dài, bất đắc dĩ đứng dậy," Ta đi gọi hắn. "

Tà dương như họa, đem vạn vật phủ lên một tầng ánh sáng ấm áp, gió thu thổi qua phiến lá rụng, một vài cây khô héo đã sớm rụng hết lá, phía chân trời rặng mây đỏ vô cùng lộng lẫy, cái thân ảnh kia có chút cô đơn.

Nàng đứng ở phía sau hắn." Nhị ca, đi ăn một chút gì đi. "

Một tiếng nhị ca vang lên, trong lòng Lý Thiên Kỳ nhảy dựng, hắn nhịn xuống mong muốn chạy về phía nàng, không có quay đầu.

Trong lòng Vệ Tử Quân ai thán một tiếng, thật vất vả mới có thể chạy ra ngoài, hắn lại giở tính tình gì vậy? Nàng đi đến trước mặt hắn, ngồi xuống, ngẩng đầu lên nhìn gương mặt đang cúi thấp của hắn," Nhị ca đang tức giận sao? "

" Không có. "Lý Thiên Kỳ quay mặt đi, né tránh gương mặt của nàng.

Vệ Tử Quân lại đem mặt đưa đến trước mặt hắn," Còn nói không có, rõ ràng là đang tức giận, ai chọc ngươi mất hứng? "

Nàng còn hỏi ai? Không có chút tự giác nào.

" Ngươi xem miệng này, sắp có thể treo can dầu rồi. "Vệ Tử Quân vươn tay, đè một Lý Thiên Kỳ lại," hơn nữa xem ra còn có thể treo tận ba can nha. "

Khóe miệng Lý Thiên Kỳ cong lên, ý cười đã khuếch tán lên cả ánh mắt, yêu tinh này, thực biết dỗ người khác.

" Ngươi ở bên hắn lâu như vậy, cũng không thèm để ý đến ta. "Hắn nói.

Vệ Tử Quân bừng tỉnh ngộ, hóa ra là vì cái này. Nàng không phải không để ý tới hắn, chỉ là bởi vì ở đây có vài người có vài người có cảm tình đặc biệt với nàng, nàng sao có thể cùng hắn thân cận quá đáng mà không để ý tới cảm nhận của người khác? Nàng không thể để cho bọn họ đau lòng, nàng muốn chiếu cố tới cảm xúc của mỗi người. Thật đúng là mệt.

" Nhị ca, Điệt Vân vẫn là một đứa nhỏ, rất hay nổi giận, tính tình trẻ con, ngươi xem hắn khóc thương tâm như vậy, ta sao có thể không dỗ hắn chứ? "

" Ta đây cũng muốn, ta cũng khóc, ngươi có ôm ta hay không? "

" Ôm! Ôm! Ta đương nhiên ôm! "

" Vậy ngươi ôm! "

Vệ Tử Quân sửng sốt," Được, ta ôm! Nàng lập tức ngồi bên cạnh hắn, giang hai tay ra, "Đến đây đi."

Khóe miệng Lý Thiên Kỳ khẽ cong lên, thân mình dịch một chút, liền ngả vào lòng nàng.

Hắn nâng mắt nhìn nàng, ánh tà dương, phủ lên hai gò má nàng một tầng ấm áp, ánh mắt của nàng trong suốt như dòng suối, lúc này khắp nơi đều tràn đầy ánh sáng màu cam của mặt trời, tóc nàng cũng nhiễm một tầng hoàng kim, lông mi nàng cũng vàng rực rỡ, nàng thật đẹp.

Tay hắn xoa má nàng, lệ lại nhịn không được chảy ra, hắn đây là hạnh phúc đến rơi lệ.

Vệ Tử Quân vươn tay, xoa xoa mắt hắn, "Nhị ca đừng khóc, ngươi khóc, ta sẽ đau lòng."

Nàng sẽ đau lòng sao? Đau lòng sao? Lý Thiên Kỳ ôm chặt nàng, tựa đầu chôn vào trong lòng nàng..

Đại Dục năm Kiến Đức thứ tư, tháng mười, chiến tranh giữa Đại Dục và Nê Bà La khai hỏa. Quân Đại Dục đã sớm biết được âm mưu của Thổ Phiên, do Hành quân đại tổng quan Phương Cố suất lĩnh từ La Chút, lấy thân phận quân đồng minh tiến nhập quân doanh của Thổ Phiên, lại vài ban đêm Thổ Phiên hoàn toàn không phòng bị, đại phá quân Thổ Phiên, rồi sau đó giả trang làm quân Thổ Phiên xuất hiện ở biên cảnh Nê Bà La, khiến cho quốc gia bần cùng không chút sản nghiệp nào này, bởi vì lấy lòng Thổ Phiên mà gặp tai ương ngập đầu.

Nê Bà La quốc vương Lăng Đề Bà chủ động muốn gặp Phương Cố, muốn xin đầu hàng với tướng quân. Người này từng bị Vệ Tử Quân bẻ gẫy xương ngón tay, lại là một tướng quân trẻ tuổi vô cùng dũng mãnh, đó là bởi vì Vệ Tử quân biết dùng người, mà hắn rốt cục không phụ sự kỳ vọng của nàng, trở thành Hành quân đại tổng quản, tướng quân mắt to. Hắn rốt cục cũng hoàn thành sứ mệnh một cách hoàn mỹ, hoàn toàn phá vỡ giấc mộng làm chủ trung nguyên của Tùng Tùng Kiền Bố.

Bố Đạt La cung bị lửa thiêu liên tục hai ngày, đứng trước mặt hắn cơ hồ chỉ còn một bộ khung bằng đá, sau khi nghe được tin tức này, sau hai ngày im lặng hắn rốt cục cũng phát tiết rống giận. Hắn biết, hết thảy đều là tại nữ nhân kia, cái người hắn nỡ giết, lại thiêu cung điện của hắn, khiến giấc mộng làm chủ trung nguyên của hắn hủy hoại chỉ trong chốc lát, là nàng để lộ kế hoạch của hắn.

Rốt cục, Tùng Tán Kiền Bố hô lên một tiếng bạo rống, "Lập tức xuất binh, bắt Vệ Phong về cho ta ---------"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.