Vách núi cao cao, không thể đo được, cả người vô lực, cấp tốc rơi xuống, gió thu thổi y bào của Vệ Tử Quân bay lên, nàng nhắm chặt hai mắt lại, giang hai tay ra, giống như đang nằm trong vòng tay của gió.
Tiếng hét vang vọng quanh quẩn trên đỉnh Đàn Sơn "Tử Quân ---------" nàng nghe được, lòng của nàng dâng lên một loại tình cảm thật lớn, nhị ca..
Nàng đồng ý cùng hắn về Lộc thành, mà lại bỏ hắn đi như vậy. Nhớ tới mấy ngày nay, nàng chưa tay cho hắn cơ hội nắm tay nàng, hắn chỉ có thể nắm ống tay áo của nàng, đi phía sau nàng, hắn dường như sợ nàng không cẩn thận sẽ biến mất, gắt gao đi theo nàng một bước cũng không dời, toàn bộ thế giới của hắn đều là nàng. Nhưng, nàng vẫn là đi rồi.
Nhị ca --------- nàng muốn ôm hắn.
Nàng cuối cùng vẫn là thương hắn, dù trốn tránh thế nào cũng không thể che giấu chuyện này được, nàng yêu nhất chính là hắn, nàng hoài niệm những ngày tháng cùng hắn ở Lộc thành, khi đó bọn họ vô ưu, vô tư lự.. Khi đó, lúc hắn trở về kinh sư, lòng của nàng trống rỗng, cũng nhớ nhung hắn, chỉ là khi đó nàng không rõ, sự nhớ nhung đó có ý nghĩa gì.
Một tiếng tâm tê phế liệt "Phong" kia nàng cũng nghe được, lòng của nàng dâng lên sự vướng bận vô cùng.
Nàng yêu nhất là nhị ca, nhưng nàng không thể buông bỏ Hạ Lỗ.
Sự vướng bận ấy đã cắm rễ ở đáy lòng, ràng buộc trái tim nàng, làm nhiễu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-la-hong-tran-ngan/2340336/quyen-4-chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.