Vách đá cao ngất, không thể đo được, trên đỉnh Đàn sơn có mấy cánh kền kền bay qua, loài chim này ở trung nguyên không có, dù là ở Thổ Phiên cũng cực kỳ hiếm thấy.
Vệ Tử Quân ngẩng đầu nhìn, nhìn về phía mặt trời mọc có nhiều cây cối hơn, ôm lấy Hạ Lỗ, đạp vài cái liền nhảy lên vách đá nhô ra trên tường đá.
Bởi vì thân thể chưa hoàn toàn khôi phục, lại ôm một đại nam nhân, sau vài lần nhảy, nàng có chút thở hổn hển, liền dựa vào vách tường đá nhô ra nghỉ ngơi một chút.
Ánh nắng ban mai rọi lên hai người, mang theo sự ấm áp. Vệ Tử Quân dựa vào vách đá nhắm hai mắt lại, ánh mặt trời rọi xuống nàng, trong suốt giống như một khối mỹ ngọc, một trận gió nhẹ nhàng thổi qua làm cho lông mi của nàng nhẹ nhàng rung rinh.
Hạ Lỗ mê muội nhìn nàng, ngón tay khẽ chạm vào lông mi nàng, "Phong, ngươi thật đẹp." Lông mi Vệ Tử Quân rung động, không lên tiếng.
Đầu ngón tay Hạ Lỗ xẹt qua lông mi nàng, "Phong, ngươi thương hắn phải không?"
Lông mi Vệ Tử Quân khẽ mở ra, chớp hai lần, lại khép lại, làm như với vấn đề này đã miễn dịch. "Lại hỏi câu đó. Hỏi xong lại tự mình khó chịu."
"Kỳ thật ta biết, ta vẫn luôn biết, nhưng ta muốn nghe chính ngươi thừa nhận."
Vệ Tử Quân trầm mặc nửa ngày, nói: "Phải." Tuy rằng sợ hắn đau lòng nhưng nàng không muốn lừa gạt hắn.
"Ta thì sao? Yêu sao? Ngày ấy ngươi đã nói yêu ta."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-la-hong-tran-ngan/2340334/quyen-4-chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.