Vệ Tử Quân xoay người, gặp một cô gái áo hồng trong tay cầm một đàn tỳ bà đứng đó, bên cạnh lão nhân cầm đàn nhị. Cô gái đó ước chừng mười lăm mười sau tuổi, mặt tròn ( nguyên văn nga đản mặt),mày lá liễu, mắt to mũi thanh, dung mạo thanh tú, nhưng gương mặt lại xanh xao chắc là thường xuyên phơi nắng phơi sương lại có vẻ suy yếu. Lão nhân kia người cũng ốm yếu, gầy gò nhìn có vẻ khắc khổ.
“Được rồi, tùy tiện xướng một khúc.” Nam tử áo trắng tao nhã nâng tay ra hiệu.
Cô gái cất giọng, xướng nói:
Cười đông phong, phá tàn mộng,
Nến đỏ ấm trướng thanh phong đưa.
Say rượu y bạc chọc khinh hàn,
Tương tư thiên nhai ký cô hồng.
Cười đông phong, long tàn dung,
Thung hồng buồn thúy lãnh bình phong.
Ngọc thiềm xao cửa sổ tiêu dạ vũ,
Tranh huyền lả lướt cùng ai nghe.
Cười đông phong, bạn cuối đời,
Mưa gió thương xuân đừng vô tình.
Đầy trời bay tán loạn hoa rơi đi,
Vân ngoại lão sí không được minh.
…
Khúc vẫn đang được xướng thì có bốn vị khách đi lên. Tất cả đều là võ sĩ, trong tay ai cũng cầm binh khí.
Người dẫn đầu tướng mạo đường đường, nhìn kỹ mới thấy mắt hắn bị lé mất một con .
Vệ Tử Quân chạy tới tiếp đón.
“A? Tiểu tử bộ dạng thật tốt, da dẻ nõn nà còn trơn bóng hơn đàn bà, dứt khoát theo gia về đi. Ha ~~~ ha ~~~~” tên dẫn đầu đó vừa nói tay vừa niết qua niết lại mặt của Vệ Tử Quân.
Bên kia Nam tử áo trắng thấy vật, tuấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-la-hong-tran-ngan/147955/quyen-1-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.