Tần Lam Gia ngước mặt nhìn gia đình có chút kỳ dị này, không khỏi cảm thấy lúng túng. Hắn không biết y có nói cho mẹ y là ông ấy lần này về có dẫn theo vợ con không, nhưng trên mặt bà rõ ràng bối rối khó xử, lấy tay lau trán, tay chân thì luống cuống. 
Đứng trước cửa sửng sờ chốc lát, cho đến khi Đàm Vĩnh Xương nhìn về phía nàng, mới chợt tỉnh, đi tới bên cạnh Đàm Lăng Việt, đẩy y nói: “Lăng Việt, ba con đã trở lại, mau gọi ba.” 
Trong không khí truyền đến tiếng chê cười, người vợ trẻ mặc trang phục đắt tiền lấy tay che miệng, cứ như mình không hề thất lễ. Tần Lam Gia nhíu mày, lo lắng nhìn về phía Đàm Lăng Việt. 
Đàm Lăng Việt lại cười cười nói: “Ba, đi đường vất vả, vào nghỉ ngơi đi.” 
Đàm Lăng Việt thái độ tự nhiên, mẹ y như được tăng thêm sức mạnh nhờ y, cười đến gần Vĩnh Xương hai bước: “Đúng vậy Vĩnh Xương, vào ngồi trước một lát. Em nấu cơm rồi, toàn món anh thích ăn, giờ có thể ăn ngay…” 
“Cảm ơn, không cần vất vả.” Vĩnh Xương khẽ cúi đầu lạnh nhạt hữu lễ. Mẹ Đàm thoáng cái cứng người tại chỗ, không dám tiến gần thêm bước nữa. 
Tần Lam Gia mày nhíu chặt hơn, không nhịn được nhích gần tới Đàm Lăng Việt. Người nam nhân này cho dù là khó chịu hay tức giận, nhưng nói chuyện quá khách sáo với người từng là vợ ông ấy. Ông ta căn bản không xem nơi này là nhà, không đem Đàm Lăng Việt cùng Mẹ Đàm trở thành người nhà, hơn nữa ông ta không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-la-dia-vong/95480/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.