Đợi đến khi chủ nhiệm lớp phun nước miếng đến mệt mỏi, rốt cục giọng nói khàn khàn tổng kết: “Đàm Lăng Việt, em đi viết năm ngàn chữ cho tôi! Tần Lam Gia, em canh chừng em ấy viết!” 
Nói xong nhìn hai học sinh trước mặt, kết quả không có người nào lên tiếng. 
“Có nghe hay không?” chủ nhiệm lớp không nhịn được lại lên giọng, khiến một trận ho khan. 
“Nga, đã biết. ” Tần Lam Gia từ trong trầm tư hoàn hồn, đáp một tiếng. 
Đàm Lăng Việt vẫn như cũ không một lời, xách cặp đi ra ngoài. 
“Em —— ” chủ nhiệm lớp giận đến tay run run, môi nói không ra lời. 
“Thầy, Đàm Lăng Việt giao cho em. Thầy không cần lo.” Tần Lam Gia nói xong, chạy theo ra ngoài. 
Tần Lam Gia từ phòng giáo viên đuổi theo, thấy thân ảnh Đàm Lăng Việt biến mất ở khúc cua hàng lang. Hắn hơi chần chờ một chút, đuổi theo. 
Hắn hiện tại không cần giống như trước chỉ có thể nhìn, hắn có thể quang minh chính đại có lý do để đuổi theo y, cùng y nói chuyện. 
Tần Lam Gia đuổi tới đầu cầu thang, tay nắm chặt quai cặp, quát lên: “Đàm Lăng Việt, cậu chờ một chút.” 
Đàm Lăng Việt đứng ở trên bậc thang nhìn hắn một cái, lỗ tai giả điếc tiếp tục đi xuống lầu. 
“Đàm Lăng Việt, thầy bảo cậu chép phạt. ” Tần Lam Gia gọi nói. 
“Cậu bớt lo chuyện người khác, thật nhiễu sự.” Đàm Lăng Việt hung hăng nói. 
“Thầy bảo tôi chịu trách nhiệm kiểm tra cậu.” Tần Lam Gia miệng mấp máy, bước đến, “Cậu theo tôi trở về phòng học.” 
Đàm Lăng Việt hất hắn ra, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-la-dia-vong/95468/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.