Đồ Quang sửng sốt một lúc, lại vui vẻ đi vòng ra phía trước, một tay khoác bả vai Đàm Lăng Việt, cười nói: “Thật là không dễ a, lại để cho anh ở chỗ này đụng Tôn Đại Phật cậu đây. Sao rồi? Nghe nói cậu sắp trở lại Mĩ, tìm các huynh đệ đi họp mặt a.” 
Đàm Lăng Việt ánh mắt mới từ trên người Tần Lam Gia dời đi, nhìn Đồ Quang trước mặt, kéo kéo khóe miệng nói: “Tôi là một thân chật vật trốn về, cũng không phải là áo gấm về làng, hiện tại họp mặt cái gì. Khi nào huynh đệ phát đạt, thì có cả đống cơ hội tụ tập. Bản thân tôi đúng là có nghe Gia Gia nói đến anh, không phải đang bận rộn thực tập làm cảnh sát à.” 
Đồ Quang lui về bên cạnh Tần Lam Gia, dùng cánh tay huých huých bên cạnh giống như có chút cận trọng, cười nói: “Anh bởi vì bị thương, nên đang nghỉ phép.” 
“Khó trách được hôm nay có thời gian tìm Gia Gia đi chơi a. ” Đàm Lăng Việt cười nói, lại nhìn về phía Tần Lam Gia. 
Tần Lam Gia  mới vừa từ sửng sốt phục hồi tinh thần. Vừa rồi nhìn ánh mắt của Đàm Lăng Việt nhìn mình và Đồ Quang, trong nháy mắt làm hắn cảm thấy trong lòng kinh sợ. Hắn không có nhạy cảm đến mức có thể từ đọc được ý nghĩa đôi mắt của người khác, chỉ là dường như y đang tra xét, phê bình gì đó, tầm mắt đó làm hắn luống cuống chân tay. 
Dù sao hiện tại Đàm Lăng Việt cùng thường ngày không có gì bất đồng, Tần 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-la-dia-vong/1984803/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.