Tần Lam Gia kéo lại người muốn xông qua, nghiêm mặt nói: “Đồ Quang, đừng ở chỗ này, chúng ta đi thôi.” 
Đồ Quang oán hận trừng mắt nhìn Đàm Lăng Việt, kéo cánh tay Tần Lam Gia xoay người rời đi: “Đi, chúng ta đi về nhà, không để ý tới cái tên tra này.” 
“Đứng lại, anh nói ai tra! ” Đàm Lăng Việt mấy bước chạy tới trước mặt đem hai người cản trở, đen mặt cắn răng nói, “Gia Gia, tại sao y ở chỗ này? Cậu lại gởi tin nhắn cho y? Cậu ở bên ngoài ăn cơm cũng phải báo cho anh ta sao, y là gì của cậu a?” 
“Con mẹ nó cậu còn dám nói không tra, toàn bộ từ trong ra ngoài đều tra chết người.” Đồ Quang cười lạnh một tiếng nói, “Gia Gia chiếu cố là nể mặt mũi mày, nghĩ hắn là gì của cậu? Hắn đi theo anh mắc mớ gì tới cậu. Anh cho cậu biết, cho dù hắn trước kia theo cậu, cũng là do cậu đem hắn đẩy ra. Bắt đầu từ bây giờ, Lam Gia và cậu không có bất cứ quan hệ nào!” 
“Anh thúi lắm! ” Đàm Lăng Việt quýnh lên ngay cả mấy câu tục tĩu đã từ bỏ từ lâu cũng bạo phát ra ngoài, một phát bắt được cánh tay khác của Tần Lam Gia, “Cái gì mà ngươi là của anh, muốn cùng tôi cướp người còn chưa có tư cách! Gia Gia, đi theo tớ, tớ còn chưa nói ra suy nghĩ của mình…” 
“Cậu muốn nói cái gì tớ đều biết rồi, tớ phải về nhà. ” Lòng bàn Tần Lam Gia dùng sức rút ra không muốn đi theo, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-la-dia-vong/1984798/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.