Hơi nước dày đặt giống như dục vọng trong cơ thể bốc hơi, chỉ là hôn môi liền có một loại xúc động muốn rơi lệ. Đây là người hắn cả đời thích nhất, lại không có người nào so với y quan trọng hơn.
Nếu như Đàm Lăng Việt không đến tìm mình, nếu như Đàm Lăng Việt thật sự kết hôn, hắn cả đời này có thể sẽ không tìm được người để yêu nữa đi.
Gắt gao ôm lấy, giống như dùng chính mình cả người vùi vào người y, không phải là Đàm Lăng Việt hắn liền không muốn.
Một người tại sao có thể yêu một người khác vốn không có liên hệ gì với nhau như vậy? Có lẽ như vậy thật sự là bệnh hoạn sao, chính là không có thuốc để chữa khỏi.
“Gia Gia, sao lại khóc? ” Đàm Lăng Việt ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói, mang một ít khẩu khí nghi ngờ, vươn đầu lưỡi ra khẽ liếm khóe mắt hắn, “Em không vui sao?”
Tần Lam Gia lắc đầu, cởi tay áo sơ mi xuống khuỷu tay, Đàm Lăng Việt kéo rồi lại kéo cuối cùng vứt luôn.
“Hay là không thích. ” Đàm Lăng Việt hừ hai tiếng, một bên kéo quần áo của hắn một bên nói, “Không thích cũng vô dụng, trễ rồi.”
Tần Lam Gia có chút quẫn bách kéo lại quần áo, không để cho Đàm Lăng Việt được như ý, mặt đỏ lên nói: “Đừng…”
“Tại sao a? ” Đàm Lăng Việt bất mãn nói.
“Không cần nhanh như vậy a! ” Tần Lam Gia bị Đàm Lăng Việt bức đến góc tường, ở trong không gian hẹp tiếng xột xoạt tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-la-dia-vong/1984770/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.