Lãnh Hàn Băng đứng bên cạnh nhìn lưu manh chơi lửa, lúc đầu nàng còn tưởng hắn là chiến, pháp song tu đến khi nhìn thấy hắn tế ra đan đỉnh thì mới biết là hắn luyện đan thuật.
- Chẳng lẽ hắn là đan sư?
Nếu là đan sư vì sao khi tìm được truyền thừa hắn lại ném toàn bộ cho nàng mà không thèm nhìn đến một lần, Lãnh Hàn Băng càng nghĩ càng không hiểu, cuối cùng nàng kết luận lưu manh vốn không bình thường nên hành động cũng khác thường.
Lâm Phong ngồi một bên nghịch lửa, nhìn ngọn lửa lúc to lúc nhỏ chẳng có gì thú vị, hắn liên tục đổi thủ pháp đến khi đạt được yêu cầu của lão đầu thì ngừng.
- Lão đầu to thế này đã được chưa?
- Tạm được.
Lão đầu nhìn ngọn lửa trên tay Lâm Phong, vẻ mặt phức tạp.
- Tiểu tử có phải phụ mẫu ngươi là đan sư, từ nhỏ đã được nhìn qua người khác luyện đan.
- Nếu phụ mẫu ta là đan sư thì ta sẽ dùng hàng chợ như lão sao?
- Thế nào có phải thiên phú của ta làm lão bất ngờ đúng không?
- Khá tốt nhưng so với mấy đời chủ nhân lúc trước của lão phu thì kém xa.
- Người sống không so với kẻ chết, thời đại của bọn họ đã là lịch sử, tương lai sao này chính là của Lâm Phong ta ha ha ha…
Sẽ có một ngày hắn bước lên đỉnh của đan đạo, lúc đó sẽ không biết có bao nhiêu cường giả đến cầu hắn luyện đan, thánh chủ, minh chủ gì đó cũng phải quỳ dưới chân hắn, nghĩ đến đây Lâm Phong không nhịn được mà cười như điên.
- Hài… phong thái đan sư sớm muộn gì cũng bị tiểu tử ngươi phá nát.
Lão đầu chợt có dự cảm không lành, tên này một khi trở thành đan sư vậy đan đạo chắc chắn sẽ bị hắn quấy đến rối tung rối mù.
Bên trong hang động, Lãnh Hàn Băng vẫn chăm chỉ luyện công tăng nhanh tốc độ khôi phục tu vi, đến khi khôi phục đỉnh phong thì nàng không cần phải đợi người đến cứu, tên lưu manh kia cũng đừng hòng chạy thoát.
Trước mặt nàng là một tờ pháp chỉ, bên trên rực sáng tam văn, rõ ràng là một cái địa cấp pháp chỉ, sao vài giờ nghiên cứu không có đột phá thì nàng chuyển qua tu luyện đến khi mở mắt thì nhìn thấy lưu manh đang chăm chú nhìn pháp chỉ.
- Ngươi vào đây làm gì?
- Đây đâu phải nhà của Bạch đạo hữu, ta đi hay ở đó là chuyện của ta.
Lãnh Hàn Băng nhíu mày, nàng thu lại tờ pháp chỉ, thứ này là của nàng, muốn thu hay mở là quyền của nàng.
Lâm Phong ngẫn mặt nhìn nữ tử đối diện, lúc này khoảng cách hai người chưa tới một bước chân.
- Thứ gì nên thấy tại hạ đều thấy hết, Bạch đạo hữu có che đậy cũng vô dụng thôi.
- Ngươi… vô sỉ, hạ lưu.
Nhìn đôi gò má ửng hồng của nàng, Lâm Phong nở nụ cười mờ ám, nữ nhân này lúc nóng giận còn đáng yêu hơn bình thường.
- Tại hạ chỉ muốn nhìn pháp văn một chút, cùng lắm thì gọi là ham học hỏi chứ sao có thể nói là hạ lưu, vô sỉ được.
- Nếu ngươi còn ăn nói tùy tiện, đừng trách ta động thủ.
- Được rồi tại hạ sẽ nói về vấn đề chính, pháp chỉ này là do Bạch đạo hữu tự luyện chế sao?
- Chuyện của ta không liên quan đến ngươi.
Lâm Phong đứng dậy, hai tay chắp sao lưng, vẻ mặt nghiêm túc, bộ dáng vô cùng nguy hiểm.
- Tại hạ thấy pháp văn này ít nhất có 3 chỗ sai lầm nghiêm trọng, 6 chỗ sai cơ bản, 9 chỗ dư thừa và 12 chỗ không cần thiết, tại hạ đoán pháp chỉ này một khi kích hoạt chính là đồng quy vu tận, địch ta đều vong, người luyện ra thứ này không phải ngu ngốc thì đầu óc cũng có vấn đề, có thể là Bạch đạo hữu mua phải hàng pha ke, tốt nhất không nên sử dụng.
- Ngươi…
Lãnh Hàn Băng quay mặt đi, gương mặt đỏ hồng, ngọc phong nhấp nhô theo từng hơi thở, trong lòng vừa tức giận vừa ủy khuất, pháp chỉ của nàng thật sự tệ như vậy sao.
Giọng nói của lão đầu truyền đến.
- Tiểu tử ngươi hơi quá rồi, xem ra nha đầu đã bị lời nói của ngươi tổn thương nghiêm trọng.
- Không phải chứ?
Lâm Phong lén nhìn nàng thấy được khóe mắt của nàng ửng hồng, cho dù đứng trước thú triều thì nàng cũng không chớp mắt sao có thể vì mấy lời nói của hắn mà rơi lệ?
- Không lẽ lời nói của lão tử còn có sát thương hơn đám yêu thú kia?
- Đối với một vị pháp sư chân chính thì mỗi tờ pháp chỉ chẳng khác gì một đứa con tinh thần của họ, tiểu tử ngươi chê bay nhi tử người ta như vậy thì bậc làm phụ mẫu sao có thể không đau lòng.
- Theo lời của lão thì mỗi lần bọn họ kích hoạt pháp chỉ chẳng phải tự tay phá hủy đứa con của mình sao, mấy tên pháp sư đó thật tàn nhẫn.
- Hài… đợi tiểu tử ngươi lớn lên sẽ hiểu.
Tuy hắn không hiểu lời của lão đầu nhưng có lẽ hắn đã tổn thương lòng tự trọng của nàng, đúng là họa từ miệng mà ra.
Lâm Phong suy nghĩ một lúc, hắn tiến lại gần nàng nhỏ giọng an ủi.
- Bạch đạo hữu chuyện xui rủi chẳng ai mong muốn, lần sao có mua pháp chỉ nhớ dẫn tại hạ theo, đảm bảo không mua phải hàng phách.
Lãnh Hàn Băng ngẩn đầu nhìn tên nam nhân trước mặt, ánh mắt không đủ diễn tả nỗi lòng của nàng lúc này, nàng chỉ muốn hỏi thương thiên vì sao đến giờ tên này vẫn còn sống tốt, chẳng lẽ trời cao thật sự không có mắt.
- Cút.
- Ai rồi cũng sai lầm nếu không thể làm lại thì chỉ có thể chấp nhận, đừng vì nhất thời nông nổi mà bỏ qua tương lai tương sáng, đạo hữu hiểu hông?
Lãnh Hàn Băng lấy ra một tờ pháp chỉ, nàng vừa định kích hoạt thì lưu manh đã nhanh chân chạy mất, nói về chạy trốn thì thiên phú của hắn còn hơn cả nàng.
Suốt mấy ngày tiếp theo hai người không ai nói câu nào, kẻ luyện dan dược người luyện pháp văn, nước sông không phạm nước giếng.
Đột nhiên Lâm Phong đứng bật dậy, ngẩn mặt nhìn trời, miệng liên tục lảm nhảm.
- Thiên linh linh, địa linh linh, nhân phẩm mau hiển linh.
Hắn niệm được một lúc thì bước vào trong hang đi thẳng đến căn phòng bên dưới hồ nước, trước khi bước xuống hắn còn khắc lên thành hồ một dòng chữ.
- Không phận sự cấm vào.
Lâm Phong vừa bước vào phòng liền tế ra huyền đỉnh, thứ này là lúc hắn đến Thất Tinh thành mua được, nếu chủ nhân nơi này không dùng kế ve sầu thoát xác thì bây giờ hắn đã có một cái địa đỉnh rồi.
Từng gốc huyền cấp linh dược được sắp ngay ngắn trên bàn, Lâm Phong cẩn thận đếm lại vài lần đến khi yên tâm mới thôi.
- Lão đầu nhìn xem có được chưa?
- Chỉ vừa bắt đầu tiểu tử ngươi đã khẩn trương như vậy, e là lần này khó thành.
- Lần đầu ai mà không khẩn trương.
Hôm nay là ngày Lâm Phong khai lò, cổ nhân có câu đầu xuôi thì đuôi mới lọt, lần đầu tiên lúc nào cũng là lần quan trọng nhất nên hắn phải chuẩn bị thật tốt.
- Tiểu tử bắt đầu được rồi.
Lâm Phong hít sâu một hơi, bắt đầu vận liệt hỏa phần thiên, hai tay xuất hiện hai ngọn lửa, bước đầu tiên là đốt lò…
Lão đầu đứng một bên quan sát, từ đầu đến cuối đều không nói một lời, đây là phong cách của lão, phải để tiểu tử này chịu đau trước sao đó sẽ dần khôn ra.
Từng gốc linh dược được Lâm Phong cho vào lò đúng theo thứ tự đơn dược, kể cả thời gian và nhiệt độ đều giống y công thức, mọi chuyện diễn ra có vẻ thuận lợi, giờ hắn chỉ cần thành đan nữa là xong.
- Luyện…
Nữa giờ sao Lâm Phong thu lò, hắn đứng một bên nhìn đan đỉnh trước mặt, không có hiện tượng bạo lô, chắc là thành công rồi.
Lão đầu lơ lửng bên trên đan đỉnh, khẽ gật đầu.
- Tổng cộng 4 viên đan dược, lần đầu như thế này đã là tốt rồi.
- Thật hả?
Một lò ra được tứ đan tuy không thể xưng là thiên tài nhưng có thể giúp hắn phát tài, lần đầu được thế này đã nằm ngoài mong đợi của hắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]