🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lâm Phong hí hửng chạy tới chỗ đan đỉnh, tay không mở lò, nhìn 4 viên đan dược bên trong, vẻ mặt vô cùng đặc sắc.

Đan dược hắn luyện gọi là tụ linh đan, sao khi tu sĩ sử dụng sẽ tăng khả năng hấp thu linh khí từ linh thạch, tụ linh đan khi luyện thành sẽ có màu vàng kim óng ánh nhìn vô cùng đẹp mắt, bốn viên đan dược của hắn thì đen thui còn đang bóc khói.

- Lão đầu có loại tụ linh đan nào màu đen không, kiểu biến dị chẳng hạn.

- Có.

- Thật sao?

- Nhưng cả đời lão phu chưa từng nhìn thấy.

Lâm Phong cầm một viên đan dược lên quan sát, nhìn thấy một góc đan dược có màu vàng, điều này chứng tỏ tụ linh đan thật sự có màu vàng chỉ là độ bao phủ của chúng ít đến đáng thương.

- Lần đầu của lão tử lại đen thui thế này sao?

Hắn cẩn thận thu đan dược vào bình, tuy không dùng được nhưng có thể để lại làm kỉ niệm, khi nào vui thì lấy ra ngắm cho đỡ vui.

Lãnh Hàn Băng đang nghiên cứu pháp văn thì nghe thấy tiếng động từ hồ truyền đến, lưu manh từ dưới hồ bò lên, vẻ mặt vô cảm không biết vui buồn.

- Ngươi luyện đan thế nào rồi?

Hắn nghe nàng hỏi thì ngẩn người.

- Sao đạo hữu biết ta đi luyện đan?

- Nhìn bộ dáng khẩn trương của ngươi, ta có thể đoán được.

Khi nhìn thấy lưu manh chạy xuống dưới hồ, vẻ mặt khẩn trương của hắn làm cho nàng nhớ đến lần đầu luyện pháp chỉ.

Lâm Phong ngẩn đầu kiêu ngạo nhìn nàng.

- Ta luyện được tứ đan.

- Ngụy miệng.

Dù là bên trong thánh cung cũng chỉ có đệ tử chân truyền có thể luyện thành tứ đan ngay lần đầu.

- Ta nhất ngôn cửu đỉnh.

Hắn lấy ra bình ngọc để trên bàn, bên trong đúng là có 4 viên đan dược, Lãnh Hàn Băng nhìn một lúc, vẻ mặt không giấu nổi sự kinh ngạc.

- Thật sự là tứ đan.

- Bạch đạo hữu sao có thể nghi ngờ một người trung thực như ta.

- Đan dược màu đen rất hiếm thấy, bên trong huyền cấp ta nghe nói chỉ có hắc linh đan là màu đen nhưng vô cùng khó luyện, đan phương sớm đã tuyệt tích chẳng lẽ bị ngươi tìm được.

Lâm Phong cảm giác trái tim nhói lên từng cơn, nữ nhân này thật biết ăn nói a.

- Cái gì mà hắc linh đan, đây là tụ linh đan.

Lãnh Hàn Băng nhíu mày.

- Tụ linh đan không phải có màu hoàng kim sao ?

- Nhìn đây, thấy chưa.

Lâm Phong chỉ vào một góc của đan dược nếu không để ý sẽ không thấy được chấm vàng kia, Hàn Băng nhìn một lúc mới thấy được chấm vàng như mũi kim, đôi môi khẽ cong lên.

- Thế này chẳng phải là phế đan ?

- Phế đan không phải cũng là đan dược sao, đạo hữu đâu cần phải phân biệt chủng tộc như vậy, ta thấy chúng chỉ khác màu da.

- Phế đan là phế phẩm, đã là phế phẩm thì không ai cần.

Lão đầu nhanh tay đâm hắn thêm một đao.

- Tiểu tử thất bại chính là thất bại, có nói thế nào cũng không thay đổi được.

Lâm Phong cầm lấy bình đan dược, hắn thở dài một hơi đi thẳng ra ngoài, lần đầu thất bại thảm hại như vậy nói không buồn thì là dối lòng, thật sự là hắn rất buồn ngay cả tâm tình nói chuyện với lão đầu cũng không có.

- Thất bại không có nghĩa là kết thúc, kẻ chiến thắng cũng chưa chắc là kẻ bất bại, còn sống là còn cơ hội, tiểu tử ngươi đừng quá để tâm.

- Ta vẫn cảm thấy rất khó chịu.

- Bây giờ có lẽ tiểu tử ngươi đã hiểu được vì sao nha đầu kia không muốn nói chuyện với ngươi.

Lâm Phong nhớ lại mấy ngày trước hắn chê pháp văn của băng nữ thậm tệ, giờ nàng chỉ nói một câu đã làm cho hắn thành ra thế này, lúc đó hắn bắn nguyên một tràn đúng là tội ác.

Bên trong hang động, Lãnh Hàn Băng nhìn theo bóng lưng của lưu manh, không hiểu sao nàng cảm giác có chút bất an, nhìn hắn thất vọng như vậy lẽ ra nàng phải vui vẻ mới đúng.

- Không biết hắn có làm chuyện ngu ngốc gì không, sao ta lại đi lo lắng cho tên đáng chết kia, tốt nhất là hắn đi luôn cho đỡ phiền.

Lãnh Hàn Băng tiếp tục nghiên cứu pháp văn, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn cửa hang đến khi thấy được bóng dáng lưu manh xuất hiện, trong lòng như bỏ xuống được thứ gì đó.

Có lẽ đến bây giờ nàng vẫn chưa nhận ra tên lưu manh đáng chết kia đã chiếm một vị trí quan trọng trong lòng nàng.

Lâm Phong đi đến trước mặt nàng, ánh mắt nhìn pháp văn trên bàn sao đó gật đầu như gà mổ thóc.

- Nét vẽ rất tốt, dứt khoác liền mạch, tuy còn vài chỗ thiếu sót nhưng cơ bản đã vững chắc, thành công chỉ là vấn đề thời gian, Bạch đạo hữu cố lên.

Sao khi nói xong Lâm Phong lấy ra vài viên đá nhỏ đặt vào những chỗ sai xót trên pháp văn xem như bù đắp những lời nói sai lầm lúc trước của hắn, làm xong mọi chuyện thì hắn xoay người rời đi.

Lãnh Hàn Băng ngẫn người một lúc, ánh mắt tiếp tục nghiên cứu pháp văn, vừa nhìn vào nàng đã nhận ra vài sự biến đổi, càng nhìn càng kinh ngạc không thể không thốt lên.

- Thật ra ngươi là ai ?

Mấy ngày tiếp theo Lâm Phong cắm đầu vào sự nghiệp luyện đan vĩ đại, khả năng luyện đan tiến bộ qua từng ngày, mắt thường nhìn vào cũng có thể thấy được, những viên đang dược khét lẹt đã ngừng bốc khói, tuy chưa được vàng kim óng ánh nhưng đã không còn là phế đan.

Cầm viên đan dược trong tay, Lâm Phong mừng muốn khóc, đừng nhìn tên này nhỏ mà xem thường, chỉ nhiêu đây thôi đã đốt không biết bao nhiêu là linh thạch của hắn.

- Chúc mừng.

Giọng nói của Lãnh Hàn Băng từ phía sao truyền đến, nàng nhìn viên đan dược trong tay hắn miễn cưỡng có thể đạt đến huyền cấp hạ phẩm.

Lâm Phong nhìn thấy nàng liền nhớ ra một chuyện quan trọng.

- Bạch đạo hữu tu vi khôi phục thế nào rồi ?

- Khá tốt.

- Ta hạ cảm thấy không ổn, nơi này là hoang nguyên chứ không phải là thành trì, có thể bị yêu thú tập kích bất cứ lúc nào, tu vi của đạo hữu nên khôi phục càng nhanh càng tốt.

Lãnh Hàn Băng gật đầu.

- Ta sẽ cố hết sức.

- Chuyện quan trọng thế này không thể nói suông mà phải dùng hành động để chứng minh, ở đây ta có bốn viên tụ linh đan có thể giúp đạo hữu gia tăng khả năng hấp thu linh khí của linh thạch, thứ này do chính tay ta luyện chế đảm bảo không lẫn tạp chấp, ta có thể để giá ưu đãi cho đạo hữu.

Cuối cùng nàng cũng hiểu ra ý định của lưu manh, hắn nói nữa ngày trời là muốn nàng mua đan dược của hắn.

- Tốt.

Lâm Phong thấy nàng gật đầu liền lấy một viên đan dược bỏ vào bình ngọc đưa cho nàng.

- Dù sao cũng là sinh tử chi giao, ta chỉ lấy đạo hữu 1000 khối hạ phẩm linh thạch.

Lãnh Hàn Băng nhận lấy bình ngọc, nhìn viên đan dược màu nâu đậm nằm im trong bình, chỉ sợ trên đời này chỉ có nàng và hắn nhận ra được đây là tụ linh đan.

Nàng lấy ra 10 khối trung phẩm linh thạch đưa cho hắn sao đó thu bình ngọc vào trữ vật rồi rời đi.

- Bạch đạo hữu đợi đã.

- Chuyện gì ?

- Đạo hữu có bán pháp chỉ không, để ta mua ủng hộ cho vài tờ.

Lâm Phong là người hiểu lễ, tất nhiên biết được có qua phải có lại như vậy mới có thể làm ăn lâu dài.

- Được.

Lãnh Hàn Băng lấy ra một tờ địa cấp pháp chỉ, tam văn lóe lên lam quan, vừa nhìn đã biết hàng chất lượng.

- Nể tình giao hữu, ta chỉ lấy 1000 khối trung phẩm linh thạch.

- Ta có thể hỏi một câu không ?

- Ngươi muốn biết công dụng pháp chỉ sao ?

- Không phải, ta muốn hỏi là có thể trả góp không ?

Bây giờ trong người hắn làm gì có nhiều linh thạch như vậy, đem bán hắn đi còn chưa đủ nữa là.

Lãnh Hàn Băng thu lại pháp chỉ xoay người rời đi, đổi lại là một tên pháp sư khác có lẽ đã kích hoạt tờ pháp chỉ tiễn hắn lên đường rồi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.