Lâm Phong hí hửng chạy tới chỗ đan đỉnh, tay không mở lò, nhìn 4 viên đan dược bên trong, vẻ mặt vô cùng đặc sắc.
Đan dược hắn luyện gọi là tụ linh đan, sao khi tu sĩ sử dụng sẽ tăng khả năng hấp thu linh khí từ linh thạch, tụ linh đan khi luyện thành sẽ có màu vàng kim óng ánh nhìn vô cùng đẹp mắt, bốn viên đan dược của hắn thì đen thui còn đang bóc khói.
- Lão đầu có loại tụ linh đan nào màu đen không, kiểu biến dị chẳng hạn.
- Có.
- Thật sao?
- Nhưng cả đời lão phu chưa từng nhìn thấy.
Lâm Phong cầm một viên đan dược lên quan sát, nhìn thấy một góc đan dược có màu vàng, điều này chứng tỏ tụ linh đan thật sự có màu vàng chỉ là độ bao phủ của chúng ít đến đáng thương.
- Lần đầu của lão tử lại đen thui thế này sao?
Hắn cẩn thận thu đan dược vào bình, tuy không dùng được nhưng có thể để lại làm kỉ niệm, khi nào vui thì lấy ra ngắm cho đỡ vui.
Lãnh Hàn Băng đang nghiên cứu pháp văn thì nghe thấy tiếng động từ hồ truyền đến, lưu manh từ dưới hồ bò lên, vẻ mặt vô cảm không biết vui buồn.
- Ngươi luyện đan thế nào rồi?
Hắn nghe nàng hỏi thì ngẩn người.
- Sao đạo hữu biết ta đi luyện đan?
- Nhìn bộ dáng khẩn trương của ngươi, ta có thể đoán được.
Khi nhìn thấy lưu manh chạy xuống dưới hồ, vẻ mặt khẩn trương của hắn làm cho nàng nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-la-dai-luc/2444388/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.