Lệ vương phủ - một nơi cực kì nhàm chán. Xung quanh chẳng có lấy một cây hoa nào, thật tẻ nhạt. Cả một vương phú rộng lớn mà hắn lại cho cô ở Luân Kim các, ngay cạnh viện của hắn.
Kể từ đó, bữa ăn hàng ngày của hắn đều do mộ tay cô nấu. Theo thỏa thuận thì chỉ là điểm tâm nhưng cuối cùng hắn vẫn ép cô nấu cả 4 bữa trong ngày. Nhưng như thế vẫn chưa đủ, hắn còn bắt cô làm thư đồng cho hắn:
- Tối nay, tại thư phòng, nàng làm thư đồng cho ta.
- Không muốn.
- Vậy thì ngày mai thu dọn và trở về đi, bồi thường gấp đôi số ngân lượng trong thỏa thuận.
- Ta còn chưa nhận được một lượng vàng nào, bắt ta bồi thường là sao.
- Ta không biết, nàng có thể chọn ở lại hoặc không mà.
- …
Tên vương gia chết bằm này là đang làm khó ta đây mà, thư đồng thì thư đồng, sợ gì chứ! – Thiên Kỳ lẩm bẩm.
____________________
Trời tối, ở thời cổ đại này không có bóng đèn, vật thắp sáng là những chiếc đèn dầu thần kì kia. Lệ vương ngồi bên chiếc bàn, trên bàn bày biện những bút, sách, mực. Đống sách kia của hắn chất thật cao, giống như mỗi khi cô ôn thi vậy.
Cứ tưởng vương gia là sung sướng nhưng cũng có chút cực đó chứ. Nhưng trước hết là thương cái thân mình đã. Nãy giờ đã bưng lên bưng xuống 5 ấm trà, 7 đĩa bánh rồi. Tên vương gia này mắc bệnh khó ở sao?
Đang viết gì đó thì đột nhiên Lệ vương ngẩng lên:
- Nàng đi pha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ky-truyen/947352/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.