Không khí yên lặng bao trùm lên Thiên Thư lầu, tất cả tĩnh lặng đến đáng sợ. Không ai dám hé nửa lời, kể từ khi Thiên Kỳ bỏ lên thư phòng, Ngọc vương kia cũng không dám giở trò nữa. Hôm ấy trôi qua tĩnh lặng, Thiên Kỳ không ra khỏi phòng, hai vị vương gia cũng không dám làm phiền nhưng cũng không rời đi.
Một người đột nhiên xuất hiện tại Thiên Thư lầu như thổi một làn gió mới cho nơi đâu, trút bỏ đi sự im lặng đến chết người. Nhưng có thực sự tốt hay không, thì chỉ có trời mới biết.
Lệ vương đã tới Thiên Thư lầu, nhìn thấy hai vị vương gia kia có chút ngạc nhiên, nhưng không hỏi một tiếng liền đi thẳng lên thư phòng như biết chắc Thiên Kỳ ở đó. Ngọc vương đứng dậy, mau chóng đuổi theo. Đứng ngoài cửa, Lệ vương gọi:
- Quận chúa, ta đi đường xa tới đây, nàng không đón tiếp mà trốn trong đó, có chuyện gì ư?
- Nàng ấy mệt, đệ mau đi ra để nàng ấy yên - Ngọc vương ngăn cản Lệ vương.
- Ồ! - Lệ vương tỏ ra ngạc nhiên lắm.
- Đệ ồ cái gì chứ?
- Không ngờ huynh lại rộng lượng như vậy, lo lắng cả cho đệ muội tương lai của mình. Sao huynh không dành sự lo lắng này cho cô nương nào đó.
- Đệ muội tương lai? Thanh nhi sẽ là vương phi của ta, đệ đừng hòng có được nàng ấy.
- Phụ hoàng đã tứ hôn rồi, dù huynh có muốn hay không, thì nàng ấy vẫn sẽ là đệ muội của huynh.
______________
Tranh cãi một hồi, Lệ vương quay lại gọi Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ky-truyen/947348/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.