Chương trước
Chương sau
Cố Trường Khanh ngồi trong văn phòng, nhìn tập tài liệu trước mặt, mặc kệ cô cố gắng cỡ nào cũng không thể tập trung tinh thần được. Cô ảo não buông bút trong tay, bưng mặt.
Lý Giai trách Phùng Tước, trách anh khiến cô gặp phải cảnh khó khăn lúc này nhưng bản thân cô hiểu rất rõ, nếu thực sự muốn trách thì chỉ có thể trách bản thân cô mà thôi.
Phùng Tước không hiểu rõ nội tình nhưng cô thì hiểu rõ nhất, rõ ràng biết mình báo thù tất sẽ khiến tình cảm của hai người gặp nhiều trở ngại nhưng vẫn không quản được chính mình. Sáu năm trước không tự quản được mình, sáu năm sau lại tự đâm đầu vào, cái này có thể trách ai? Cô gặp phải tình cảnh này đều là do tự mình làm mà thôi.
Nếu nói, cô là người lữ hành sắp chết khát trên sa mạc thì tình cảm của Phùng Tước chính là ốc đảo của cô, trong cuộc sống vô cùng thiếu thốn tình cảm của cô, trong lúc cô hãm sâu trong bóng tối và âm mưu, Phùng Tước tựa như ánh mặt trời, có sức hấp dẫn mãnh liệt với cô. Bọn họ đều đang cố gắng tin tưởng vào bản thân và đối phương, có thể tìm được điểm cân bằng giữa hai người, chỉ cần bọn họ cố gắng không buông tay thì về sau có thể vui vẻ ở bên nhau.
Sau khi sống lại, vì báo thù, cô vẫn không ngừng võ trang bản thân, làm bản thân phải kiên cường, ép mình phải tàn nhẫn, buộc mình phải vô tình nhưng trong lòng cô vẫn khát vọng sự dịu dàng ấy. Phùng Tước xuất hiện đã bù lại thứ cô thiếu vì thế cô mới liều lĩnh nắm chặt lấy nó. Cho dù sau này cô không sống được qua 24 tuổi, như vậy trong mấy năm ngắn ngủi trên đời này, tình cảm của Phùng Tước chính là phần thưởng cho cuộc sống u ám của cô, là sự an ủi với cô, khiến cho cô cảm thấy cuộc sống ngắn ngủi này ngoài báo thù ra thì vẫn còn có ý nghĩa khác.
Nếu quyết định nắm lấy thì không thể ích kỉ chỉ lo cho cảm xúc của riêng mình, đem mọi phiền toái và hậu quả lại cho anh gánh vác, còn tự nghĩ là đương nhiên. Cô sẽ làm cho Khổng Khánh Tường trắng tay, Khưu Uyển Di sống không bằng chết, đây là sự kiên quyết của cô, cũng là điều anh đã chấp nhận. Đây là điều dù thế nào cũng sẽ không thay đổi, còn những chuyện khác, tỷ như sự hiểu lầm và tủi thân lần này, nếu không đến mức ảnh hưởng đến đại cục thì cô cảm thấy, vì sự lựa chọn của chính mình, cô nên nhẫn nại.
Đang nghĩ, bỗng nhiên Lý Giai đẩy cửa, hấp tấp xông vào.
Cố Trường Khanh thấy lạ bởi vẻ mặt vui mừng của cô.
Lý Giai vọt tới trước bàn Cố Trường Khanh, vội vã mở máy tính, cười nói:
– Chị biết là em còn chưa biết mà.
Cố Trường Khanh nhìn cô tươi cười như vậy, nửa giờ trước khuôn mặt này vẫn còn giăng kín mây đen, sấm chớp đùng đùng cơ mà.
– Đã xảy ra chuyện gì?
Lý Giai quay đầu lại, mắt cười híp lại:
– Phùng Tước nhà em đúng là giỏi quá đi.
Máy tính mở ra, Lý Giai tìm được một topic, mở ra cho cô xem. Tiêu đề là, “Chân tướng về Cố thị, lòng người xấu xa, đạo đức chẳng còn.”
“Tôi là người hiểu rõ chuyện xưa của Cố gia, lời dư thừa tôi sẽ không nói, tôi chỉ muốn công bố với mọi người một sự thật, về phần kết luận mọi người hãy tự đưa ra kết luận cho riêng mình.
Khổng Khánh Tường ở rể ở Cố gia, đây là điều mọi người đều biết nhưng mọi người không biết là, lúc Khổng Khánh Tường ở rể ở Cố gia thì đã có bạn gái, hơn nữa người này còn mang thai với ông ta, nhưng vì tiền đồ phú quý của mình, ông ta đã dứt khoát vứt bỏ tình nhân và đứa bé, ở rể nhà họ Cố. Nhưng sau đó, ông ta và bạn gái còn dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, bạn gái trước biết ông ta đã lấy người khác mà vẫn sinh đứa bé ra, làm tình nhân ở bên ngoài cho Khổng Khánh Tường, hai người lừa người nhà họ Cố, lén lút qua lại, sau này Cố Linh Lung bị ung thư, phải phẫu thuật, theo lời bác sĩ thì có 60% cơ hội nhưng đêm đó lại chết một cách li kỳ. Mà đại bộ phận cổ phần công ty của Cố Linh Lung lại chuyển giao đến tay Khổng Khánh Tường, về phần giữa hai người có chuyện gì xảy ra tôi không nói nhiều, tin chắc mọi người cũng không phải là người hồ đồ.
Hai năm sau, Khổng Khánh Tường lấy tình nhân về nhà nhưng vì chột dạ nên không dám nhận con mình. Nói tới đây, tin chắc rất nhiều người đã hiểu, không sai, tình nhân cũ của Khổng Khánh Tường cũng chính là phu nhân hiện giờ – Khưu Uyển Di, mà con của bọn họ chính là Khổng đại tiểu thư Khổng Ngọc Phân, chứng cứ chút nữa tôi sẽ cung cấp.
Lúc Cố Trường Khanh 12 tuổi và 14 tuổi, lần lượt trao quyền sở hữu cổ phần do ông ngoại và chú để lại vào tay Khổng Khánh Tường cho đến năm 25 tuổi nhưng năm trước đã thu hồi quyền định đoạt, nguyên nhân là, trong mấy năm Cố thị phát triển, Khổng Khánh Tường thỏa mãn tư lợi cá nhân mà hi sinh quyền lợi của con gái, chỉ cần xem vào số liệu sau đây, 8 năm trước, cổ phần của Khổng Khánh Tường là 30%, Cố Trường Khanh là 25%, tám năm sau, Khổng Khánh Tường là 38% còn Cố Trường Khanh là 16%, có lẽ có người sẽ nói, Khổng Khánh Tường cố sức vì Cố thị gì gì đó. Nhưng mọi người phải hiểu rằng ông ta đã nhận được thù lao rồi, giờ ông ta có trong tay hơn trăm triệu, nếu không có họ Cố thì ông ta có được nhiều thế không? Có càng nhiều thì lòng tham lại càng lớn. Con gái được đa số mọi người ủng hộ, gia nhập hội đồng quản trị sao lại khiến ông ta phản ứng mạnh như vậy, cái gì mà là mất quyền lực? Mọi việc Cố Trường Khanh làm đều hợp pháp, sự chỉ trích của Khổng Khánh Tường thật vô lý, chẳng lẽ là người làm cha lại không mong con gái tiến bộ?
Sau đó, nhìn clip kia, tôi rất nghi ngờ động cơ của ông ta, một người hầu dám công bố bí mật hào môn, nếu Cố Trường Khanh đúng là người độc ác như lời cô ta nói thì cô ta không sợ bị trả thù? Cái này quá vô lý, trừ phi có người lén lút làm sau lưng. Clip chẳng thể nói lên điều gì, nó sẽ giấu diếm đi sự thật, sẽ lựa chọn để định hướng mọi người. Tin chắc mọi người xem rõ chân tướng tôi vừa nói thì sẽ có đủ bình tĩnh để phân rõ thị phi trắng đen, đừng làm tổn thương người vô tội, lại để cho kẻ có âm mưu được đắc ý.
Câu cuối cùng, bài diễn văn của Khổng Khánh Tường tiên sinh khiến tôi rất ghê tởm, chỉ có thể nói, vô sỉ đến nước này đúng là một cảnh giới mới mà chưa ai đạt được, không biết mọi người có còn nhớ đến chuyện Cố thị đổi tên lần trước không, tham chiếu một chút là biết ngay thôi.”
Bài viết này nhất định là Phùng Tước post, không thể nghi ngờ, những người biết rõ sự thật chỉ có Lý Giai và anh, không phải Lý Giai thì đương nhiên sẽ là anh, hơn nữa cách viết rất bình thản, dù mắng chửi người cũng vẫn chẳng hề mất tu dưỡng, rất giống với tác phong của Phùng Tước.
Cố Trường Khanh kinh ngạc nhìn bài viết này, lòng như có cái gì đó chặn lại, bỗng nhiên muốn khóc.
– Chị muốn xin lỗi Phùng Tước, lúc trước chị đã mắng cậu ấy, chị quá coi thường cậu ấy rồi.
Bên cạnh, Lý Giai hưng phấn nói:
– Phùng Tước đúng là rất đỉnh, cứ như vậy chẳng những sẽ khiến mọi người nghi ngờ cái chết của mẹ em mà càng có thể hiểu hành động của em, thành ra Khổng Khánh Tường lại tự ném đá vào chân mình rồi.
Bỗng nhiên, điện thoại của Cố Trường Khanh vang lên, Cố Trường Khanh còn đang ngẩn người, Lý Giai đã cầm lấy điện thoại của cô, nhìn rồi cười nói:
– Là anh hùng gọi đến, chị quyết định sau này sẽ gọi cậu ấy là anh hùng.
Cố Trường Khanh đón lấy điện thoại, Lý Giai không muốn quấy rầy bọn họ nên rất biết điều mà đi ra ngoài.
– Phùng Tước…
Cố Trường Khanh vì quá kích động mà giọng nói có chút run run.
– Trường Khanh, anh nhớ là em đã nói, em còn giữ xét nghiệm DNA của Khổng Khánh Tường và Khổng Ngọc Phân đúng không, em gửi nó cho anh, anh cần dùng.
Phùng Tước nói ngắn gọn qua điện thoại.
– Phùng Tước, em đã xem bài viết của anh rồi.
– Em đọc rồi? Phùng Tước thoáng dừng lại: Cũng đúng, sớm muộn gì em cũng xem được… anh giấu em làm chuyện này, em không giận chứ?
– Sao chuyện gì anh cũng giấu em?
Bên kia, Phùng Tước im lặng hồi lâu rồi mới nhẹ nhàng nói:
– Anh sợ anh nói em sẽ không chịu… không bằng tiền trảm hậu tấu. Em vẫn không đáp trả, anh biết là em lo lắng cho anh, nhưng sao anh có thể để em bị người khác bắt nạt như vậy được? Anh nói rồi, em muốn làm gì thì cứ làm, chuyện còn lại đều có anh đây rồi…
Nước mắt của Cố Trường Khanh không tự chủ được mà rơi xuống, không thể ngừng lại. Tủi thân, cảm động, xót xa, ngọt ngào, đủ các cảm xúc hỗn tạp trong lòng cô, khiến cho cô cảm thấy khó có thể khống chế.
– Phùng Tước, sao anh lại yêu em? Anh thật ngốc… Cố Trường Khanh nói.
– Một mình lặng lẽ chấp nhận mọi thứ… em mới ngốc, cô bé ngốc, đừng khóc…
Phùng Tước dịu dàng nói.
Cố Trường Khanh gửi tờ xét nghiệm kia cho Phùng Tước, Phùng Tước post lên mạng, lập tức chứng thực được tính chân thật của bài viết, rất nhanh, Cố Trường Khanh lại được rất nhiều người đồng tình. Những người ủng hộ, nói chuyện cho cô dần nhiều hơn, cũng có một số người gây sự còn chửi đổng ở dưới nhưng Phùng Tước vẫn rất bình thản, bình tĩnh đáp trả khiến đối phương á khẩu không trả lời được, cuối cùng mai danh ẩn tích.
Đêm đó, Lý Giai và Từ Khôn thuê người lên mạng mắng Khổng Khánh Tường là kẻ bạc tình, Khưu Uyển Di vô liêm sỉ, thậm chí còn nói là Khổng Khánh Tường hại chết Cố Linh Lung, bên Khổng Khánh Tường không hề đáp trả.
Bên này, đám người Khổng Khánh Tường nhìn topic trên mạng, Khổng Ngọc Phân thấy thân phận của mình bị bại lộ thì chẳng hề sốt ruột, chẳng có chuyện gì quan trọng hơn việc thoát khỏi thân phận con riêng cả. Rất nhanh cha sẽ chứng thực mẹ không phải là người thứ ba, như vậy chẳng còn tì vết nào cả.
Mà Khưu Uyển Di nhìn lời phán đoán về cái chết của Cố Linh Lung thì có chút hết hồn, bà ta nhìn sắc mặt Khổng Khánh Tường, thấy ông ta cũng coi như bình tĩnh, nhớ lại chuyện này vốn không có chứng cứ nên cũng thấy an tâm.
– Khánh Tường khi nào thì bắt đầu bước tiếp theo?
Khưu Uyển Di thử dò hỏi.
– Đương nhiên là càng nhanh càng tốt, nhân lúc mọi người có hứng thú với bí mật hào môn nhất thì mới có thể gây tiếng vang lớn được.
Khổng Khánh Tường cười lạnh nói.
Vì thế, sáng sớm hôm sau, trên Internet lại có thêm một topic.
Tiêu đề là “Người ta có chân tướng đáng sợ, tôi cũng có, nhưng chân tướng của tôi rất kinh khủng, nghe rợn cả người.”
Bên dưới là ảnh chụp thân mật của Cố Trường Khanh và Arce, còn cả những tin vắn về chuyện Arce vì buôn lậu thuốc phiện mà bị bỏ tù bằng tiếng Anh và một đoạn phiên dịch bằng tiếng Trung.
Cuối cùng là vài câu đơn giản, chân tướng của tôi chẳng như ai đó, nói ra một tràng khiến người ta hoa mắt. Tôi chỉ nói mấy câu, người đàn ông này làm việc xấu đã quá rõ ràng, chính là ma túy, Cố Trường Khanh và người đàn ông này từng có quan hệ yêu đương, đừng có nói cô ta không biết người đó buôn ma túy. Nếu đã có quan hệ thân thiết như vậy thì sao có thể không hay biết gì? Cố Trường Khanh tiểu thư của chúng ta không giống như những kẻ ngu xuẩn khác, vì bề ngoài của đối phương mà hoàn toàn bỏ qua sự độc ác của họ chăng? Người con gái có phẩm cách như vậy có đáng tin không? Có lẽ bài viết lúc trước chính là Cố Trường Khanh tiểu thư muốn chối tội nên viết mà thôi.
Nếu không có hai chuyện lúc trước làm bước đệm thì đề tài này dù có đăng lên cũng chẳng đạt được hiệu quả lớn, có lẽ mọi người còn phải tốn thời gian để nghĩ xem người này rốt cuộc là ai? Hơn nữa nếu quan hệ bên Phùng Tước sâu sắc hơn một chút thì hoàn toàn có thể dùng quyền lực để phong tỏa tin tức nhưng bây giờ đã có rất nhiều cư dân mạng chú ý đến chuyện này, bài viết vừa lên đã tạo thành cú nổ lớn.
Bởi vì đây không phải là bí mật hào môn bình thường mà nó còn liên quan đến chuyện buôn lậu ma túy ở Mỹ, nghe rợn cả người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.