Bà Phùng thấy Phùng Tước nhìn bánh trôi mà ngẩn người thì cười nói:
– Thằng bé ngốc này, thất thần cái gì, mau nhân lúc còn nóng mà ăn đi.
Phùng Tước lấy thìa quấy quấy bánh, múc một thìa rồi lại buông. Anh buông thìa rồi quay đầu hỏi bà nội:
– Bà à, bà khuyên mẹ giúp cháu được không?
Bà nội nhìn anh một hồi rồi nói:
– Tiểu Tước, cháu đã thích Trường Khanh như vậy thì bà cũng sẽ thích Trường Khanh, bà cũng rất thông cảm với những gì con bé gặp phải nhưng với chúng ta mà nói, cháu mới là người quan trọng nhất, người chúng ta lo lắng đầu tiên là cháu.
– Nếu lo lắng vì cháu thì mẹ càng không nên phản đối, ngoài Trường Khanh ra, cháu sẽ không thích cô gái nào khác.
Phùng Tước thấp giọng nói.
– Nếu cháu thực sự nghĩ như vậy, bà sẽ thử khuyên nhủ mẹ cháu.
Bà thở dài một tiếng:
– Lời ông nội cháu nói tuy là đúng nhưng sao chúng ta có thể nhìn cuộc sống của cháu trở nên phức tạp? Tâm tình của mẹ cháu bà có thể hiểu…
Lúc này, bên trong vang lên giọng nói của ông nội Phùng Tước:
– Bà ơi! Bà ơi!
Bà nội anh cười cười, thấp giọng nói với Phùng Tước:
– Ông nội cháu lại bảo bà đọc báo cho ông ấy, ông già này cũng đâu phải không nhìn được, chỉ thích bắt nạt bà.
Nói xong đứng dậy đi ra khỏi bếp.
Phùng Tước nhìn bánh trôi trong bát, chẳng còn khẩu vị gì cả.
Hôm sau, một số tạp chí tài chính, kinh tế đều đăng tin Cố Trường Khanh thuận lợi gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-tro-ve/1270706/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.