Lưu Khanh suýt nữa thì bị Finnic phát hiện chuyện đang định làm, ông ta quay lại mỉm cười ăn nói lắp ba lắp bắp.
"À…ờm tôi vào xem thử lão gia đã có động thái gì khác không"
"Vậy sao?" - Finnic cũng có hơi nghi ngờ.
"Vậy… tôi ra ngoài trước đây"
Lưu Khanh nhanh chóng rời khỏi phòng của Lâm lão gia rồi đóng rầm cửa lại. Sau khi ra khỏi ông ta còn ghé tai vào cửa để dò xét tình hình, may là vẫn chưa bị Finnic phát hiện, Lưu Khanh thở phào nhẹ nhõm đưa tay lên lau mồ hôi trên trán.
Tối hôm ấy, cô đang trên đường trở về thì bắt gặp một cặp cha con đang vui vẻ cười đùa trên đường. Nhìn họ cô lại nhớ về hồi còn ở dưới quê, đi được vài đoạn đầu cô bắt đầu choáng váng. Cô đứng chựng lại, đầu óc quay cuồng một lúc sau những hình ảnh không rõ ràng lại thi nhau ùa về.
"Đau quá!"
Cô ngồi xuống đất ôm đầu. Đúng lúc Thành Vũ đi tới thấy cô ngồi như thế bèn vội vàng chạy đến.
"Biên kịch Lạc cô làm sao thế?"
"Đầu tôi… đầu tôi đau quá"
Thành Vũ liền ngồi xuống để cô leo lên lưng mình.
"Leo lên đi, tôi cõng cô về nhà"
Cô ôm đầu ngơ ngác nhìn.
"Không… không cần thế đâu… tôi…"
Chưa cần cô đồng ý Thành Vũ đã kéo tay cô choàng qua cổ mình rồi đưa tay ôm lấy hai chân cô cõng cô trên vai. Cô đau đầu chứ không phải đau chân, để Thành Vũ cõng thế này cũng hơi quá,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-tra-thu/2028764/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.