Sau một hồi rối loạn bị giấc mơ kì lạ kia chi phối cô nằm vật xuống mơ màng rồi thiếp đi…
Sáng hôm sau, mặt trời đã lên tới đỉnh. Ở dưới nhà, đồ ăn đã được bày bừa đầy đủ trên bàn ăn. Hôm nay, Sở Nguyệt đích thân vào bếp để tự khẳng định bản thân chính là nữ chủ nhân của căn nhà này.
Anh bước xuống nhà, một tay ôm đầu một tay để trong túi quần gương mặt cau có tỏ vẻ khó chịu. Hôm qua anh uống hơi nhiều nên không tránh khỏi tác dụng của rượu khiến cơ thể mệt mỏi. Thấy anh, Sở Nguyệt chạy tới bên anh khoác lấy tay anh cười cười nói nói:
"Hạo Thiên, qua đây. Hôm nay em tự mình vào bếp, anh nếm thử đi"
Anh tiến gần tới bàn ăn nhưng chỉ lướt qua đống đồ ăn ngon mắt kia mà không quan tâm tới chúng. Anh hỏi dì Cố với giọng nói trầm trầm:
"Lạc Hiên Di đâu?"
Anh chỉ để ý tới cô. Cô vẫn chưa xuống dưới nhà. Sở Nguyệt thấy vậy bèn tủi thân ngồi phịch xuống ghế, ném chiếc tạp dề sang một bên cáu gắt trả lời thay dì Cố.
"Chị ta tới giờ vẫn còn ngủ trên phòng, đúng là vô tích sự"
Anh không nói gì im lặng lên tầng. Thấy anh quan tâm tới cô Sở Nguyệt tức giận nhưng không thể làm gì cả.
Anh mở cửa vào phòng cô thấy cô vẫn còn mơ màng ngủ mà quên cả dậy. Anh lạnh lùng cầm chiếc điều khiển điều hòa giảm nhiệt độ xuống còn 0 độ C. Cô bắt đầu thấy lạnh kéo chăn chùm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-tra-thu/2028653/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.