Sau khi Tạ Viễn rời đi, Kiều Mộng Mộng quay về cơ thể của mình.
[Còn muốn rời khỏi thành phố Thượng Hải không?]
Kiều Mộng Mộng: …
[Không cần giấu giếm, mạnh dạn nói tôi nghe suy nghĩ thật của cô đi.]
[Tôi muốn ở lại, tôi muốn khiến họ hối hận, để họ đau khổ như tôi.]
[Thế mới đúng chứ!]
Cuối cùng hệ thống đã nhìn thấy chút hy vọng, tiếp tục tiếp thêm sức mạnh cổ vũ Kiều Mộng Mộng.
[Hệ thống dò được ký chủ dũng cảm bày tỏ lòng mình, kinh nghiệm +100, tích phân +100.]
[Hệ thống thấy được tâm trạng vui vẻ của ký chủ, kinh nghiệm +100, tích phân +100]
…
Đợi hệ thống load xong thì tích phân của Kiều Mộng Mộng đã tích được hơn năm nghìn.
Kiều Mộng Mộng nghi ngờ hệ thống thêm nước, chỉ chưa thêm cả một Thái Bình Dương thôi.
Tinh!
Dì chủ nhà chạy ra từ thang máy, nhìn thấy Kiều Mộng Mộng thì lập tức hỏi han: “Tiểu Kiều, con, con có sao không?”
Kiều Mộng Mộng lắc đầu.
Bây giờ người có sao là Lục Trầm.
“Không sao là tốt, không sao là tốt.” Chủ nhà muốn nói lại thôi.
Là bà ấy báo cảnh sát, mặc dù cô gái rất đáng thương nhưng ở căn nhà này tiếp thì không biết sẽ rước về bao nhiêu rắc rối nữa.
Kiều Mộng Mộng nhạy bén đoán ra được suy nghĩ của chủ nhà, cô xoay người nhìn căn nhà một lần, hít sâu một hơi.
“Dì ơi, hôm nay phiền dì rồi. Con thu dọn đồ đạc, ngày mai, à không, đợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-that-va-he-thong-gia/3423951/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.