“Tôi không chỉ có gan to thôi đâu.”
“Kiều Mộng Mộng” nhếch môi, bỗng nhấc chân lên đạp trúng hạ bộ của anh ta.
“A!”
Lục Trầm đau đớn lùi ra một bước, đôi mắt ánh lên vẻ khó tin: “Cô dám đá tôi!”
“Bà đây không đá thì anh đâu có biết tôi văn võ song toàn đâu.”
Cô nhìn vào dì chủ nhà đang sợ hãi run rẩy: “Dì, dì về trước đi, cẩn thận máu của tên bẩn thỉu này bắn ra.”
Lục Trầm nhìn chủ nhà vội vã chạy đi mới hiểu ra ý cô nói, nhìn cô với ánh mắt hằm hằm: “Cô còn dám chửi tôi à!”
“Tôi chưa từng chửi người khác, vì thứ tôi chửi đều không phải người.”
“Cô!”
Câu nói này rõ ràng đã chọc giận Lục Trầm, sự dạy dỗ bài bản cũng ngay tức khắc vỡ tan, anh ta giơ tay ra vung mạnh vào mặt của “Kiều Mộng Mộng” nhưng không ngờ rằng cô nhanh tay nhanh chân vòng qua người anh ta, tiện thể lấy chìa khóa trong túi quần ra mở còng tay.
Hành động của cô liền mạch lưu loát khiến Lục Trầm hoảng hốt lùi ra sau vài bước: “Cô, chuyện, chuyện này sao có thể?”
Sao cô ta tự dưng trở nên giỏi thế? Chẳng lẽ thật sự như Kiều Kiến Nam nói, có người trợ giúp phía sau Kiều Mộng Mộng? Hay là? Trước giờ cô ta giấu giếm?
Đúng là độc địa.
Lục Trầm nhanh chóng tìm lý do cho hành động khác thường của Kiều Mộng Mộng.
“Kiều Mộng Mộng” chẳng thèm ngước mắt, vật luôn Lục Trầm qua vai rồi ghì anh ta phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-that-va-he-thong-gia/3423950/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.