Dưới lời đe dọa của Úc Lễ, Khương Ái không còn cách nào khác ngoài phục tùng nhắm mắt lại.
Úc Lễ thấy cô ngoan ngoãn nằm trong vòng tay mình, cánh môi tựa điểm nụ cười, điều chỉnh tư thế thỏa mái nhất cùng nhau đi vào mộng đẹp.
"Ông chủ tôi vào nhé."
Không rõ qua bao nhiêu lâu, ngoài cửa phòng truyền đến giọng nói của người quản gia.
Úc Lễ vốn ngủ không sâu giấc nghe thấy liền ngồi dậy, liếc mắt nhìn sang người bên cạnh đôi mắt vốn bình thường bỗng chốc trở lên mù mịt.
Tướng ngủ của Khương Ái phải nói là cực kỳ xấu, nhắm mắt lại là quên hết đạo hạnh, chăn rơi xuống tận hông còn không biết, cứ thế phơi bày phần thân trên lõa lồ ngoài ánh sáng.
Úc Lễ càng nhìn càng mất kiểm soát, cổ họng bỗng chốc mà trở lên khô khốc, trong hoàn cảnh này anh mà còn không nổi lên tạp niệm thì không phải là đàn ông rồi.
Nhưng đầu óc Úc Lễ vẫn còn tỉnh táo, nhớ tới quản gia đang ở ngoài cửa liền gấp gáp nói:
"Ở nguyên đấy đi."
Anh nhanh tay kéo chăn lên phủ kín cơ thể Khương Ái, rồi mới xuống giường ngăn chặn hành động vào phòng của quản gia.
"Cạnh."
Quản gia đang định giơ tay đặt lên nắm cửa thì bị lời nói của Úc Lễ làm cho đứng hình, tiếp đó thân thể cao lớn thiếu đi quang minh chính đại chắn ngang cửa.
Quản gia không khỏi dấy lên nghi ngờ, ông ta đi theo Úc Lễ tính ra cũng được mười năm rồi, chưa từng bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-that-the-tro-thanh-day-to-cho-ong-trum/3351622/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.