Khương Ái nghĩ được làm được, trong lúc đang suy tính cách thức mở lời xin giúp đỡ từ Úc Lễ, động tác bưng trà lên tầng của quản gia đã lọt vào trong mắt.
Giống như sợ bỏ lỡ mất cơ hội hiếm có, Khương Ái chạy thật nhanh tới bên vị quản gia, giành lấy khay trà trên tay ông:
"Quản gia Giang cái này mang cho ông chủ sao? Để cháu."
"Không... cô..." Vậy mà việc làm này của Khương Ái chẳng những nhận được lời khen ngợi từ quản gia, ngược lại còn làm ông ta hoảng loạn, lúc mở miệng ngăn chặn cô đã mất hút sau bức tường.
Sự nhiệt tình của Khương Ái bỗng chốc bị những căn phòng có hình thức giống nhau làm cho khựng lại, cô không biết Úc Lễ hiện tại đang ở chỗ nào? Cho nên chỉ có thể vừa đi vừa dò xét.
Lúc này quản gia đuổi tới nơi, ông ta gấp đến độ nói không ra hơi: "Cô Khương mau đưa cho tôi."
Nhìn gương mặt người quản gia thiếu đi phần khí sắc, Khương Ái có chút ngờ vực chậm chạp trả lại đồ cho ông ta.
Nhưng có lẽ việc hành lang có thêm một người không liên quan đã kinh động đến Úc Lễ, cánh cửa ngay bên sườn Khương Ái đột ngột mở ra, ánh mắt tựa chim ưng chiếu đến, ngay sau đó là thanh âm trầm trầm giận dữ:
"Chú Giang chưa dạy cô ta quy tắc?"
Quản gia Giang vốn bị oan, lại chẳng hề vùng vằng biện minh, trực tiếp cúi người nhận lỗi về mình:
"Ông chủ là lỗi của tôi."
Khương Ái chưa chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-that-the-tro-thanh-day-to-cho-ong-trum/3351610/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.