"Cô Khương."
Miệng vết thương đau xót cùng với những vướng bận khiến Khương Ái ngủ không được sâu giấc, vừa nghe tiếng gọi bên ngoài cửa đôi mắt đã mở ra.
Khương Ái ý thức được bản thân đang ở nơi nào, động tác nhanh nhẹn xuống giường đi mở cửa.
Trước mắt cô vẫn là người quản gia trung tuổi hôm qua, ông không một lời thừa thãi đi vào vấn đề chính:
"Ông chủ gọi cô."
Chỉ vài câu từ rất đơn giản nhưng lại làm cho trái tim Khương Ái đập thình thịch, với cô Úc Lễ không phải loại nói hai lời, trừ khi có việc gì đó nghiêm trọng anh ta mới tìm tới cô.
Đoạn đường đi theo người quản gia, Khương Ái mang tâm trạng của người lĩnh án tử hình bị áp giải ra pháp trường, trùng trùng lo sợ.
Tới khi đặt chân vào cửa căn nhà chính, nhìn thấy bóng lưng quen thuộc lo sợ trước kia liền biến thành muôn trùng căm phẫn.
Bắc Minh Cảnh hắn ta tới rồi, cuối cùng cũng đã đuổi đến đây? Kiên quyết buộc cô cùng một chỗ.
Khương Ái không tự chủ được đôi chân muốn chạy trốn của mình, hắn ta giống như cơn ác mộng, bóng ma tâm lý khiến cô không có can đảm đối diện, nhưng cô chưa kịp làm ra bất kỳ động tác nào, ánh mắt như chim ưng của Úc Lễ đã quét đến.
Anh ta đâu có dáng vẻ của người tiếp đón khách, điệu bộ lười nhác dựa lưng vào ghế, thấy Khương Ái đã có mặt giọng trầm trầm vang lên:
"Anh nói vợ mình đang ở chỗ tôi?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-that-the-tro-thanh-day-to-cho-ong-trum/3351609/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.