7,
Lục Nguyệt nhìn mẹ tôi an ủi Giang Nhã Đình, gắp thức ăn cho nó nhưng lại không nhìn em ấy một chút nào.
Khi em ấy nhìn tôi, tôi chỉ cười với em ấy, Lục Nguyệt cắn chặt môi dưới, cúi đầu im lặng, sau đó nói “Con ăn no rồi.” Sau đó đứng dậy.
Tôi nghĩ rằng phải một lúc lâu nữa em ấy mới đến tìm tôi, nhưng mà em ấy đã đứng trước cửa phòng tôi.
Sau khi nhìn thấy tôi, Lục Nguyệt nói một câu: “Em muốn lấy lại những gì thuộc về em, chị giúp em được không?”
Tôi ngạc nhiên khi em ấy nói như vậy, từ khi Lục Nguyệt trở về, em ấy rất lạnh nhạt. Thậm chí còn chưa gọi ba, mẹ bao giờ.
Tôi giống như lần trước, xoa đầu em ấy cười nói: “Được chứ, dù sao… em cũng là em ruột của chị.”
Thứ 2, tôi đích thân đưa Giang Nhã Đình và Lục Nguyệt đến trường.
Giang Nhã Đình cảnh giác hỏi tôi: “Chị, bình thường chị rất bận sao hôm nay lại có thời gian đưa bọn em đi học vậy?”
“Sắp thi rồi, đến thay ba mẹ hỏi tình hình học tập của các em.” Tôi vừa lái xe vừa trả lời.
Giang Nhã Đình nhẹ nhõm cười: “Chị ơi, chị thừa biết thành tích học tập của em mà.”
“Mỗi lần thi đều kém, em có thể chuyên tâm học tập chút?” Tôi tiếp tục hỏi.
“Có chị ở đây rồi, em không cần vất vả, em chỉ cần làm cho ba mẹ vui thôi!” Giang Nhã Đình đắc ý, Lục Nguyệt chỉ lạnh lùng nhìn nó qua kính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-that-gia/2716408/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.