“Hả?” Mộ Dung Gấm mơhồ tỉnh lại, sững sờ nhìn chỗ mình đang ở, lại là một viện thanh tịch và đẹp đẽ. Mộ Dung Gấm cũng không nhớ sao mình lại đến một nơi như vậy,muốn đứng dậy nhưng toàn thân trên dưới một chút hơi sức cũng không có,ngay cả ngón tay cũng không nhúc nhích được, lúc này mới nhớ tới hìnhnhư bản thân được người cứu!
“Ken két!” Cửa bị đẩy ra, một ngườinam tử mặc quần áo màu đen đi vào, trên mặt của hắn đeo một chiếc mặt nạ huyền thiết, không nhìn thấy dung mạo của hắn, chỉ có thể liếc thấy đôi mắt tĩnh mịch như đầm sâu không thấy đáy!
“Đã tỉnh rồi hả?”
“Ừm! Ngươi đã cứu ta, đa tạ!”
“Cũng chỉ có một câu đa tạ?” Hình như người nọ bất mãn, thân thể thon dàingồi ở bên giường, ngón tay lộ rõ các khớp xương tỉ mỉ vuốt ve cằm MộDung Gấm, tròng mặt xẹt qua một tia hài hước: “Không bằng lấy thân báođáp thì như thế nào?”
Mộ Dung Gấm liếc hắn một cái: “Sở Dạ, ngươi thích chơi đến khi nào nữa?”
Tay trên cằm cứng đờ, đôi mắt đẹp xẹt qua một tia bất đắc dĩ, giơ tay lêntháo mặt nạ của mình xuống, lộ ra dung nhan tuấn mỹ như thần tiên: “Làmsao nàng lại nhận ra ta?”
Mộ Dung Gấm nhắm mắt lại không trả lời, nàng tuyệt đối không thừa nhận xúc cảm của mình đối với hắn. Mặc dù SởDạ cố ý thay đổi hơi thở và hương vị trên người nhưng nàng vẫn cảm thấyquen thuộc như cũ. Mà khi hắn ôn mình, cái loại xúc cảm nàng tuyệt đốikhông quên được, còn có một tia rung động trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-sung-ta-y-hoang-hau/564040/quyen-2-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.