Nghe nói tiểu cô côngã bệnh, bọn nhỏ tranh nhau chạy tới thăm nàng, từng đứa từng đứa dính ở bên giường nàng không đi. Nếu không có người nói sẽ ảnh hưởng tới bệnhtình của nàn, bọn chúng chắc chắc không rời nửa bước.
Chỉ là,những người kia nghe hiểu, nhưng có một đứa khẳng định nghe không hiểu.Vài ngày rồi không nhìn thấy Mộ Dung Gấm, hắn đã nhớ đến chết. Hiện tạikhông dễ dàng gì mới dính được với nàng, hắn làm sao chịu buông tay? Vìvậy, Mộ Dung Gấm dở khóc dở cười ôm tiểu tử ngủ.
“Phì!” Nướcmiếng từ trong miệng Diệu Hi phun ra, Mộ Dung Gấm bất đắc dĩ cầm khăngiấy lau nước miếng trên miệng hắn. Nhìn Diệu Hi ngủ mà khuôn mặt vẫncười, Mộ Dung Gấm thấy lòng mình ấm áp hơn nhiều. Nàng vẫn cho rằng bởivì Mộ Dung Chinh mới đối tốt với những người này,nhưng…… Thật sự là nhưvậy sao?
Trong phủ tướng quân này, không có nhà cao cửa rộng,không có bên trong lục đục đấu đá, không có âm u mưu hại. Bọn họ chânthành làm việc, chân thành đối đãi với nàng. Mà những đứa bé kia, khônghề giấu giếm cảm xúc trước mặt nàng. Nàng thật sự thờ ơ? Hiển nhiên, đây là không thể nào. Chẳng qua nàng cảm thấy những thứ này quá tốt đẹp,khiến cho nàng không nắm bắt được!
Đường Trúc bưng một chén thuốc vào, cũng không hỏi Mộ Dung Gấm, trực tiếp đổ vào vườn hoa đằng sau. Mộ Dung Gấm chính là đại phu, huống chi thân thể nàng cũng không có chuyện gì, dĩ nhiên là sẽ không uống những thứ thuốc này.
Đặt chén ởmột bên, muốn ôm Diệu Hi lên. Đáng tiếc tiểu tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-sung-ta-y-hoang-hau/563992/quyen-1-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.