Khi Mộ Dung Gấm trở về Mộ Dung phủ cũng không kinh động bất kỳ người nào. Nàng đặt Đường Trúclên giường, đút cho nàng ta hai viên thuốc. Lúc này mới tựa vào bêngiường, ánh mắt trống rỗng nhìn màn đêm ở ngoài. Hồi lâu nàng thu hồiánh mắt, cúi đầu nhìn đôi tay mình. Giờ phút này, đôi tay thon dài trắng noãn. Những vừa nãy trên đây hiện đầy những hoa văn kinh khủng kia.
Mộ Dung Gấm nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy hoa văn này nàng hoảng sợ tựhủy da thịt mình. Tuy nhiên không tác dụng, nó giống như là máu củanàng, trừ khi nàng chết nếu không tuyệt đối không thể biến mất.
“Khụ khụ!” Lồng ngục khó chịu, nàng không nhịn được ho thành tiếng, hai giọt máu màu tím rơi xuống. Mộ Dung Gấm nhìn cũng không muốn nhìn, thân thểmềm đi tựa vào bên giường. Suy nghĩ bay đi xa.
“Tiểu thư……” Đường Trúc bị thương không nặng, chỉ bị đập đầu xuống nên hôn mê. Lúc nàytỉnh lại nhìn thấy Mộ Dung Gấm như là sắp biến mất, nàng khẩn trương từtrên giường leo xuống, lạnh lùng trên mặt giờ chỉ còn chút nóng nảy vàđau lòng. Ôm Mộ Dung Gấm vào ngực, như một đứa bé tựa vào vai nàng:“Tiểu thư, Đường Trúc vô dụng, không thể bảo vệ cho người!”
Mộ Dung Gấm nhếch môi cười khẽ, nhẹ nhàng chớp mắt: “Đứa ngốc, em đã tận lực, làm sao lại vô dụng?”
“Ô ô!” Nghe vậy Đường Trúc giống như một đứa trẻ khóc lên, tay siết chặtôm lấy Mộ Dung Gấm: “ Tiểu thư! Trời cao tại sao lại hành hạ người nhưvậy!... ... Tại sao!”
“Tại sao?” Mộ Dung Gấm lần nữa mở đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-sung-ta-y-hoang-hau/563991/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.