" Anh ơi, cái gì Niên Niên cũng không biết, Niên Niên rất ngốc đúng không anh " đôi mắt to tròn nhìn anh,tiếng nói non nớt của đứa bé, má phồng lên, đầu nghiêng qua một bên thắc mắc hỏi.
Phó Phong Niên cách anh 8 tuổi, Phó Phong Niên 10 tuổi, anh đã 18 rồi. Chàng trai anh tuấn ngồi cạnh em mình đưa tay xoa đầu cô nhóc đang nhìn anh.
" Những chuyện này kiểu gì em cũng biết, anh chỉ là biết sớm hơn em hơn một chút, không phải là bây giờ em đã biết rồi đấy sao, Niên Niên rất lợi hại "
" Thật sao "
" Thật "
" Niên Niên cũng rất giỏi, sau này Niên Niên sẽ bảo vệ anh trai " Phó Phong Niên vui vẻ cười cười nói.
khóe miệng chàng trai cong lên, anh không nói gì chỉ lẳng lặng nhìn em mình cười.
Nhưng sau năm đó Phó Phong Niên không bao giờ thấy anh mỉm cười nữa, Phó Thụy Tuyết nhập ngũ, cách biệt 5 năm, thời gian đó là giai đoạn phản nghịch của Phó Phong Niên, trở về nhà Phó Thụy Tuyết thấy em gái mình là dáng vẻ cứng đầu nào còn là cô nhóc nhu thuận mềm mại như năm 10 tuổi nữa chứ.
Vỏ quýt dành có móng tay nhọn, Phó Thụy Tuyết tẩn Phó Phong Niên vài trận, Phó Phong Niên không sợ ai cả chỉ sợ anh trai mình, nỗi sợ theo cô từ năm 15 tuổi đến tận bây giờ.
Cô biết anh rất yêu thương mình nhưng ngày thường rất hung dữ, ngoài miệng trách mắng nhưng luôn thầm bảo vệ cô như hồi nhỏ. Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-song-lai/2875684/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.