Chiếc xe màu đen dừng lại trước cổng nhà, Phó Thụy Tuyết mở mắt, đôi mắt thanh lãnh tựa như sương gió việc đầu tiên là nhìn người trong lòng, gương mặt ngoan ngoãn hơi thở đều đặn nhưng anh chắc chắn cô chưa hề ngất đi.
Anh cũng không vạch trần, tự nhiên bế người xuống xe, nhanh chóng đi vào trong nhà. Lúc này thì Chu Phong Thanh cũng không giả vờ bất tỉnh nữa, đôi mắt trong suốt mở to nhìn anh, ánh mắt không có chút mơ màng nào, bịt mắt kia cũng đã tuột ra từ lâu.
Phó Thụy Tuyết đặt người lên ghế sô pha, nhìn thẳng vào mắt cô, nhưng anh không nói gì.
Lúc này, Chu Phong Thanh nhận ra đôi mắt kia, cô cũng không sợ hãi, trưng ra bản mặt lạnh như băng nhìn anh.
Thầy Ngôn ? Hạ Niên ?
Đúng là một người tài năng, cô thật lòng tán thưởng.
Lại nghĩ đến chuyện phải ở bên cạnh nam chính này, cô cảm thấy cũng không có gì bài xích dù gì người ta cũng rất đẹp trai, ai mà chả có thất tình lục dục, ai mà chả thích cái đẹp nhưng mà -----
Ai biết này cũng có phải mặt nạ giả của anh ta hay không.
Thấy cô gái nhỏ trầm tư, Phó Thụy Tuyết hắng giọng một cái, chưa kịp mở lời thì quản gia đã nói : " Chú hai, chủ nhân của Dạ Yến đã tới ".
Chu Nhất Phi bước vào, khí thế cường bạo như hổ dữ nhìn chằm chằm Phó Thụy Tuyết.
Phó Thụy Tuyết rất gợi đòn mà chào hỏi :" Anh có vẻ sốt sắng thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-song-lai/2875640/chuong-42.html