Chu Xung Thiên lục lọi tủ một hồi cũng bưng ra mấy nguyên liệu làm mì vằn thắn rõ ràng là cậu ấm nhưng các bước nấu ăn khá thành thục.
" Anh học nấu ăn khi nào đấy " Chu Phong Thanh nằm nhoài ra bàn, ngước mắt nhìn người đang quần quật nấu ăn trong bếp.
Chu Xung Thiên hừ một tiếng rồi nói :"Em là đồ vô tâm ".
Chu Phong Thanh: ???
" Hồi nhỏ em bị bệnh, trong nhà lại không có ai anh đây phải xuống bếp nấu cơm cho em, đôi tay ngọc ngà này làm gì phải động vô mấy thứ đó ".
" Em còn không biết điều, còn cho anh leo cây, tiểu lừa đảo ".
Chu Xung Thiên vừa nói vừa bưng hai bát mì đặt xuống, mùi thơm của nước dùng đập thẳng vào mũi. Bụng Chu Phong Thanh không tự chủ mà réo lên ' ộc ộc '.
Trong phòng bếp, dưới ánh đèn mờ nho nhỏ, tiếng húp mì 'sột sột' thay nhau vang lên.
Chu Phục Kinh tính xuống bếp lấy nước uống, vừa đi tới liền thấy đèn nhỏ phòng bếp sáng lên, cảnh hai anh em hòa thuận ăn mì ngay trước mắt, bất giác ông nở một nụ cười, còn có cả những vết chân chim hiện lên theo, ông ho một cái rồi nhìn con trai thứ nói : " Ăn đêm mập đấy ".
Hai người ngẩng đầu lên khỏi bát mì, nhìn ông chớp chớp mắt.
Chu Phục Kinh liền nhìn qua con gái, cười hiền từ nói:" Con thì không mập ".
" Ba bất công quá đấy " Chu Xung Thiên phồng má như một con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-song-lai/2875638/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.