Lạc Tử Nhiên nhìn những người bạn "thân thương" bỏ chạy, trong lòng chìm xuống. Cậu ta biết Doãn Tranh cũng ghét cậu ta, chắc hả dạ lắm.
Lạc Tử Nhiên không dám gọi bố mẹ, chắc chắn cậu sẽ bị mẹ đánh nát mông, chỉ biết lắp bắp nhìn đám côn đồ kia: "Tôi... Cho tôi ba ngày, tôi hứa sẽ trả đủ."
Tên côn đồ kia nhếch môi cười, vết sẹo trên khóe mắt hắn ta giật giật trông rất đáng sợ: "Mày trả đủ, mày nợ bọn tao một tháng rồi, lúc nào thấy bọn tao cũng chạy mà trả cái gì? Giờ bọn tao sẽ đánh cho mày một trận rồi kéo dài hạn trả nhé."
Lạc Tử Nhiên đổ mồi hôi lạnh, khuôn mặt hoảng hốt không biết cầu cứu ai, nhìn sang người nào người nấy cũng quay mặt bỏ đi, không ai muốn dính vào.
Cậu ta luống cuối lục lọi trong túi xem có còn tiền không, chỉ có mấy tờ tiền lẻ đưa cho đám côn đồ kia, bị tên kia xô ngồi xuống đất.
Bên này, Doãn Tranh đứng ngoài đang nghĩ cách cứu Lạc Tử Nhiên, cô biết võ có thể đánh một lúc năm tên, nhưng đám đấy hơn mười đứa, có đứa còn cầm theo dao, cô không dám cược.
Nhìn Giang Nhất len lén chuồn về, Doãn Tranh nắm lấy sau cổ áo cậu ta kéo lại.
Giang Nhất rén lắm, cậu ta bất mãn: "Gì chứ Đại Tiểu thư, cậu làm anh hùng cũng được, đừng có kéo tôi vào. Tổn thương khuôn mặt đẹp trai của tôi mất."
Doãn Tranh nhìn cậu ta run run, lập tức buông tay, châm chọc nói: "Ừm, cậu sợ chứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-nu-phu-cung-muon-yeu-duong/2854284/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.