Doãn Trạch xua tay đuổi hết thằng kia về, còn mình xung phong đưa Kiều Nguyệt về vì sợ con bé vẫn ám ảnh chuyện lúc nãy.
Mẹ Doãn chỉ biết lắc đầu ngao ngán, nhờ nó chở đến đây thì phải năn nỉ ỉ ôi dữ lắm, mà sao giờ thấy con bé nhà họ Kiều thì hào hứng dữ vậy.
Doãn Tranh biết rõ mẹ Doãn đang nghĩ gì, chỉ biết vỗ vai mẹ, chúc mừng mẹ đã có một thằng con trai trời đánh.
Mẹ Doãn biết con gái lên đồn cảnh sát cũng không trách móc mấy, chỉ mắng: "Con bé này, nghĩ sao buổi trưa nắng nóng như vậy lên quán Net làm gì? Sao không chiều tối cho mát."
Doãn Tranh: "..." Người nhà họ Doãn đều thương con gái vậy sao.
Doãn Tranh quay sang hỏi mẹ: "Ủa mà bây giờ mẹ con mình đi bộ về hả?"
Mẹ Doãn biểu cảm như đã dự đoan được điều này nói: "Lúc nãy mẹ thấy Tiểu Trạch nhìn con bé kia mẹ đoán nó kiểu gì cũng xung phong chở người ta về nên mẹ nhắn bác tài xế riêng của nhà mình trước rồi."
Doãn Tranh ồ một tiếng, thầm đưa ngón like khen mẹ thâm sâu.
Mẹ Doãn nhìn điện thoại, bấm đặt chỗ ở một nhà hàng: "Nhìn cái thằng Trạch kia thì chắc qua nhà của Tiểu Nguyệt ăn trưa ké Kiều gia rồi, ông Kiều rất yêu quý nó. Trưa nay bố con cũng không về, hôm nay đầu bếp nhà ta cũng nghỉ, mẹ chưa kịp nấu cơm đã đến đây. Hay là hai mẹ con mình đi ăn nhé."
Doãn Tranh nghe nhắc đến ăn, đôi mắt liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-nu-phu-cung-muon-yeu-duong/2854281/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.