Ngay khi Mặc Dịch Minh xoay người, Khúc Nhiễm nhìn thấy trên mặt anh chợt hiện lên vẻ u ám.
Rốt cuộc là ai mà có thể khiến anh phải vừa nén cảm xúc thế nhưng vẻ mặt lại vô cùng tồi tệ như thế?
Khúc Nhiễm có hơi mệt mỏi khẩy khẩy thức ăn trong bát, vẻ mặt khó coi.
Những người bên cạnh thấy thế, đều lặng lẽ né sang một bên, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, chẳng lẽ Khúc Nhiễm bị tổng giám đốc Mặc bỏ rồi sao?
A Lộc thấy vậy, nâng ly rượu lên: “Tất cả mọi người ăn cơm đi nhé, còn ngơ ngác gì thế? Chị Khúc, cô là người có công lớn đấy! Nào, tôi kính cô một ly!"
Khúc Nhiễm khôi phục tinh thần, trên mặt nở nụ cười đúng mực: “Gần đây vất vả cho mọi người rồi! Từ nay về sau, tương lai của Mặc thị đều dựa vào mọi người!"
Mặc Dịch Minh gọi người đến đón mình, để hòa nhập với mọi người tốt hơn, Mặc Dịch Minh và Khúc Nhiễm đã cùng mọi người ngồi xe đến.
Hiện tại anh đang đứng ở cửa chờ.
Điện thoại trong túi lại vang lên, Mặc Dịch Minh cau mày trả lời.
“Chờ chút, hôm nay tôi không lái xe.”
“Ôi! Anh nghĩ rằng tôi thúc giục anh sao? Tôi nói là tôi đang ngồi trong một tiệm bánh ngọt cách đó không xa, sân bay lạnh quá.” Bên kia truyền qua một giọng nữ, trong vẻ ưu nhã mang theo vẻ hoạt bát.
“Biết rồi.” Mặc Dịch Minh cúp điện thoại, hai tay đút vào túi quần nhìn về phía xa xăm.
Có ánh đèn xuyên qua khu rừng, chiếu thẳng về phía này.
Mặc Dịch Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-hac-hoa/1162266/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.