Dưới ánh đèn yếu ớt, mặc dù Khúc Nhiễm không thể nghe thấy anh đang nói gì, nhưng có thể thấy được sắc mặt của anh không được tốt cho lắm.
“Được rồi, đến lúc đó cô tự mình đến đây, chỉ cần cô không làm chuyện gì là được.” Mặc Dịch Minh mang ý hơi đe dọa nói.
Sau khi cúp điện thoại, Mặc Dịch Minh ngẩng đầu lên, vừa lúc bắt gặp đôi mắt mang theo vẻ nghi ngờ kia.
Khúc Nhiễm nâng má nằm trên bệ cửa sổ, vẻ mặt vô cùng thông minh.
Tâm trạng Mặc Dịch Minh đột nhiên trở nên tốt hơn, nhanh chân đi tới.
“Khúc Tiểu Nhiễm.” Mặc Dịch Minh còn chưa kịp lấy hơi, liền dứt khoát nhào tới, ôm Khúc Nhiễm vào lòng, cằm để trên đầu Khúc Nhiễm, khẽ mỉm cười.
“Anh đang làm gì vậy?” Khúc Nhiễm tủi thân rụt cổ lại, có chút bực bội tựa vào ngực Mặc Dịch Minh.
“Ngoan nào, để anh ôm em một lát.”
“A!”
Mặc Dịch Minh ôm Khúc Nhiễm hồi lâu mới lưu luyến không rời buông ra, nói chúc ngủ ngon rồi chậm rãi rời khỏi phòng.
Lúc này anh rất mong chờ Khúc Nhiễm sẽ gọi anh lại, nói: “Mặc Dịch Minh, ở lại đây ngủ cùng nhau đi!”
Nhưng trên thực tế, Khúc Nhiễm chỉ đưa mắt nhìn anh rời đi, thậm chí còn muốn vẫy tay chúc anh lên đường suôn sẻ.
Mấy ngày gần đây, Mặc Dịch Minh thực sự bề bộn công việc, vừa bận tổ chức lễ mừng công ty, vừa phải giải quyết việc hợp tác với một số công ty.
Thế nhưng may là trong công ty vẫn còn một người đang quản lý, anh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-hac-hoa/1162265/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.