“Tôi thừa nhận mình không dũng cảm, em có thể đừng rời xa tôi có được không…” Giọng hát trầm thấp của Mặc Dịch Minh vang lên, phá vỡ nhận biết của Khúc Nhiễm về Mặc Dịch Minh.
Cô cảm thấy anh đã đủ mạnh mẽ, cho dù xảy ra bất kỳ chuyện gì, anh đều sẽ có dáng vẻ “không sao hết, để tôi”.
Cô chưa từng nghĩ tới dáng vẻ hèn mọn, thậm chí là rơi lệ.
Câu hát mở đầu không dũng cảm, thật sự đã khắc vào trong trái tim của Khúc Nhiễm.
Một hồi lâu sau Khúc Nhiễm vẫn luôn đắm chìm trong tiếng ca của anh.
Giọng hát trầm thấp hát theo làn điệu hơi đắng chát khiến trong lòng cô cảm thấy hơi chua xót. Giai điệu phía sau hơi vui vẻ làn điệu lại cho thấy sự thoải mái chúc phúc.
Mặc Dịch Minh thật sự đã thể hiện sự quan tâm sau bản nhạc một cách trọn vẹn nhất.
“Rất tuyệt!” Sau khi bài hát kết thúc, Khúc Nhiễm mỉm cười vỗ tay, đôi mắt nhìn Mặc Dịch Minh đã không chỉ có mỗi kính nể, mà còn có thêm một loại cảm xúc khác mà chính cô cũng không biết.
“Cô có muốn thử một chút không?” Mặc Dịch Minh mỉm cười chấp nhận sự tán thưởng của cô, hai tay đưa cây ghita ra
“Có thể ư?” Khúc Nhiễm ngẩn người, không phải cây ghita này rất quý giá sao?
“Có thể.” Mặc Dịch Minh nhét cây ghita vào ngực Khúc Nhiễm, không để cho Khúc Nhiễm từ chối.
Cây ghita trong ngực rất nặng khiến cho Khúc Nhiễm không dám động đậy.
“Thật ra tôi… không biết đàn!”
“Tôi dạy cho cô.” Mặc Dịch Minh tựa như là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-hac-hoa/1162228/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.