Ngước mắt lên, đáy mắt nàng ta thoáng hiện vẻ lạnh lùng.
Khác hẳn với nàng ta trước đó.
Bạch Mộc Mộc từ khi tiến vào thế giới này đã tu luyện Vô Tình đạo.
Không gì khác, bởi vì nhiệm vụ của Vô Tình đạo là đơn giản nhất.
Chỉ cần độ hảo cảm của đối tượng công lược đạt 100, c.h.é.m g.i.ế.c bọn họ là có thể trực tiếp phi thăng.
Đối với nàng mà nói, Lăng Tiêu chân nhân cùng những người khác chẳng qua chỉ là công cụ để nàng ta hoàn thành nhiệm vụ.
Là một công lược giả ưu tú như nàng ta, làm sao có thể dễ dàng nảy sinh tình cảm thật với đối tượng công lược?
Từ ngày nàng ta bị ràng buộc với hệ thống, hệ thống đã nhấn mạnh với nàng ta:
[Đàn ông chỉ ảnh hưởng đến tốc độ rút kiếm của ngươi.]
Mà nàng ta lại đáp trả hệ thống:
“Không chỉ đàn ông, tất cả mọi người đều chỉ ảnh hưởng đến tốc độ rút kiếm của ta.”
Hệ thống rất hài lòng với nàng ta, nàng ta cũng xuất sắc hoàn thành mọi nhiệm vụ công lược.
Bạch Mộc Mộc nở nụ cười tự tin.
Đương nhiên, lần này cũng sẽ không ngoại lệ.
——
Thẩm Tang Nhược đầu óc mụ mị, thân thể như bị đá tảng nghiền nát.
Muốn mở mắt ra, nhưng mí mắt nặng trĩu ngàn cân, thế nào cũng không mở được.
Bên tai lại có thể nghe rõ ràng âm thanh xung quanh.
“Đã hai tháng rồi, ngũ sư muội vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.” Ôn Huyền thở dài nói.
“Muội ấy mới không nỡ c.h.ế.t đâu, muội ấy nhất định sẽ tỉnh lại.”
Chỉ nghe giọng điệu, nàng cũng có thể tưởng tượng ra bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của Lục Thời Khanh.
Sau đó là một loạt tiếng bước chân, có người đi vào.
“Tang Nhược vẫn chưa tỉnh sao?”
Ôn Huyền và Lục Thời Khanh cung kính nói: “Thẩm tông chủ.”
“Tình hình của ngũ sư muội đã tốt hơn nhiều rồi, có lẽ không lâu nữa sẽ tỉnh lại.” Ôn Huyền chậm rãi nói, “Tông chủ đừng quá lo lắng.”
“Đại sư huynh lần này thật sự quá đáng.” Giọng điệu của Lục Thời Khanh không mấy tốt đẹp.
Ngày thường Thẩm Tang Nhược thích hồ nháo thì thôi đi, sao cả Đại sư huynh cũng mất trí vậy?
Thẩm Đạo Trần thở dài.
“Khoảng thời gian này, Phong Hạc Vân vẫn luôn bị phạt ở Giới Luật Ty, vài ngày nữa là có thể ra ngoài rồi. Tang Nhược thành ra như vậy không phải là do hắn ta cố ý.”
“Chỉ là Tang Nhược thành ra thế này, trước hết là tan hết tu vi, lại còn bị trọng thương, e là sẽ ảnh hưởng đến căn cơ.”
“Tông chủ lo lắng ngũ sư muội sau này tu luyện sẽ bị ảnh hưởng sao?” Giọng nói Ôn Huyền ôn hòa.
“Dù thực lực của Tang Nhược thế nào, Phi Vân Tông cũng có thể bảo vệ nàng.” Thẩm Đạo Trần dừng một chút, “Nhưng ta vốn định chọn Tang Nhược làm tông chủ đời tiếp theo…”
“May mà còn có Mộc Nhi, sau khi thân thể Mộc Nhi hồi phục, ta thấy con bé cũng đã tinh tiến lên rất nhiều trong khoảng thời gian này.”
Thẩm Đạo Trần trìu mến nhìn Bạch Mộc Mộc bên cạnh.
Bạch Mộc Mộc là đơn Linh căn hệ Thủy, tư chất cũng không kém hơn Thẩm Tang Nhược là đơn Linh căn hệ Hỏa, sau khi thân thể khỏe lại cũng có thể gánh vác trọng trách.
“Nếu không có con, cha thật không biết phải làm sao.”
“Cha yên tâm, Mộc Nhi nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của cha.” Đôi mắt Bạch Mộc Mộc sáng lấp lánh.
Nàng ta đã chờ đợi câu nói này của Thẩm Đạo Trần từ rất lâu!
Những người có mặt ở đó đều tỏ vẻ tán đồng.
“Việc này vẫn nên đợi Tang Nhược tỉnh lại rồi bàn bạc sau.”
Thẩm Tang Nhược vừa trải qua những chuyện này, nếu lão ta vội vàng thay đổi người kế nhiệm chức vị tông chủ, nàng khó tránh khỏi suy nghĩ nhiều.
Ba ngày sau, cuối cùng mí mắt nặng trĩu của Thẩm Tang Nhược cũng được buông xuống.
Nhìn thấy Thẩm Tang Nhược mở mắt, Ôn Huyền đầu tiên còn tưởng mình hoa mắt, sau đó là sự kích động không thể kìm nén.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]