🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ôn Huyền trầm ngâm, thở dài, vẫn bước lên phi kiếm của Phong Hạc Vân.

Hắn ta biết Phong Hạc Vân không cố ý, bọn họ đều cùng Thẩm Tang Nhược sớm chiều ở chung nhiều năm như vậy, tình cảm sâu đậm biết bao?

Làm sao có thể thật sự ra tay tàn nhẫn với Thẩm Tang Nhược.

Chỉ vì tiểu sư muội vừa trở về, nàng ấy đã thất lạc nhiều năm như vậy, rất cần bọn họ bù đắp.

Cũng vì bọn họ có phần xem nhẹ Thẩm Tang Nhược, mới khiến nàng xa cách với bọn họ, làm ra nhiều việc không lý trí.

Có lẽ vài năm nữa, khi đã bù đắp đủ cho tiểu sư muội, Thẩm Tang Nhược cũng hiểu chuyện hơn, cũng có thể chấp nhận tiểu sư muội, thì Chấn Lân phong sẽ lại ấm áp như xưa.

Phong Hạc Vân lập tức thúc giục phi kiếm, nhanh chóng bay về động phủ Ôn Huyền.

Gió lạnh thổi đến khiến Ôn Huyền tỉnh táo hơn đôi chút, liền mở miệng giải thích những chuyện đã xảy ra trong thời gian này.

“Tang Nhược vì chuyện này chịu rất nhiều uất ức, mười giọt m.á.u tim đã khiến bao cố gắng mấy năm nay của nàng tan thành mây khói.”

Nói đến đây, Ôn Huyền khẽ ngoảnh mặt đi, hối hận lại dâng trào trong lòng.

Giờ nghĩ lại, chẳng phải hắn ta cũng giống Phong Hạc Vân sao?

Nếu lúc đó hắn ta cũng hỏi thêm vài câu, thì sao lại thành ra nông nỗi này?

Hắn ta và Phong Hạc Vân, hai sư huynh của Thẩm Tang Nhược, một người hủy tu vi của nàng, một người suýt nữa lấy mạng nàng.



Họ đều là tội nhân.

Phong Hạc Vân hơi kinh ngạc, trong khoảng thời gian hắn ta vắng mặt lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Nàng lại bị oan uổng giam vào U Cấm Thất, lại bị lấy m.á.u tim khiến tu vi tiêu tán.

Với tính tình của Thẩm Tang Nhược, trong lòng khẳng định vô cùng uất ức.

Bảo sao hôm nay nàng lại khác thường như vậy.

Phong Hạc Vân hận không thể tự tát mình một cái, hắn ta quả thật không phải người, đúng là một tên khốn!

Nhưng nhận thấy tâm trạng uể oải của Ôn Huyền, hắn ta vẫn lên tiếng an ủi: “May mà mười giọt m.á.u tim đó đã làm dịu bớt thể chất cực hàn của sư muội.”

Ôn Huyền gật đầu, “Không chỉ dịu bớt, chỉ cần bồi bổ thêm một thời gian nữa, sư muội sẽ không khác gì người thường.”

“Thật sao?” Phong Hạc Vân mừng rỡ.

Hắn ta thực lòng vui mừng cho Bạch Mộc Mộc.

“Ừ.”

Nghĩ đến đây, Ôn Huyền giãn bớt những nếp nhăn trên trán.



Đây cũng là chuyện đáng mừng duy nhất gần đây.

Nhắc đến việc Bạch Mộc Mộc sắp hồi phục, bầu không khí nặng nề giữa hai người cuối cùng cũng được xoa dịu phần nào.

Hai người đưa Thẩm Tang Nhược đến động phủ của Ôn Huyền.

Ôn Huyền lập tức đi chuẩn bị thuốc men để chữa trị cho nàng.

Còn Phong Hạc Vân thì đi tạ tội với Lăng Tiêu chân nhân.

Về điểm này, hắn ta cũng không trốn tránh trách nhiệm, liền bị Lăng Tiêu chân nhân nổi giận phạt đến Giới Luật Ty.

Giới Luật Ty là nơi chuyên phạt đệ tử phạm lỗi trong Phi Vân tông.

Một lát sau, Lăng Tiêu chân nhân, Thẩm Đạo Trần và Bạch Mộc Mộc cũng đến nơi.

Thấy đồ đệ/con gái mình nằm đó, chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể tan biến.

Lăng Tiêu chân nhân và Thẩm Đạo Trần trong lòng không khỏi xúc động.

Trong ấn tượng của hai người, thân thể yếu đuối luôn là để hình dung Bạch Mộc Mộc, còn Thẩm Tang Nhược luôn tràn đầy sức sống và sinh khí.

Cho nên Bạch Mộc Mộc yếu đuối đương nhiên sẽ được quan tâm nhiều hơn.

Hai người chưa từng thấy Thẩm Tang Nhược yếu ớt như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.