Nhìn thấy rượu ngon mình bỏ hơn hơn mười ngày mới thu thập được đều bị mặt đất hưởng thụ, nụ cười trên mặt Phong Hạc Vân cứng đờ, ngơ ngẩn tại chỗ.
Sau đó không kìm nổi giận dữ nhìn về phía Thẩm Tang Nhược, hét lớn: "Thẩm Tang Nhược, ngươi cố ý đúng không!”
Đây chính là thứ hắn đặc biệt mang về cho tiểu sư muội!
Kết quả tiểu sư muội còn chưa được nếm giọt nào, rượu đã không còn rồi.
“Chẳng qua muốn ngươi giúp một việc, cũng không phải cố ý ép ngươi, không muốn giúp đỡ thì nói thẳng, cần đến mức như vậy sao?”
“Sau này việc cất rượu cũng không cần làm phiền đến đại phật như ngươi nữa!”
Mặc dù kịp thời né tránh không bị vò rượu đập trúng, nhưng rượu vẩy ra tung tóe ở trên người nàng, làm quần áo của nàng ướt đẫm hơn phân nữa.
Nàng đón nhận ánh mắt của Phong Hạc Vân, đáy mắt lạnh lẽo đến đáng sợ.
“Không phải cố ý làm khó ta sao? Đại sư huynh thật sự thẳng thắn như lời mình nói ư?”
“Thay ngươi quản lý xưởng rượu là vinh hạnh đặc biệt gì sao?”
"Ngày nào cũng phải bỏ ra hơn một nửa thời gian để giúp ngươi trông giữ hơn vạn vò rượu, còn phải đề phòng bị ngươi nhốt ở trong xưởng rượu.”
"Mắc chút lỗi nhỏ sẽ bị trách mắng gièm pha.”
“Chuyện tốn công vô ích như vậy, đa tạ đại sư huynh đã buông tha, ngày sau ta sẽ không đi.”
Thẩm Tang Nhược không kiêu ngạo không siểm nịnh nói ra, so với sư muội ngoan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-gia-mang-toan-tong-phi-thang/3732609/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.