Con khủng long giật nảy mình, sợ đến mức suýt c.ắ.n vào lưỡi.
Nó kinh hãi nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng chủ nhân đâu, nhưng trong đầu lại không ngừng vang lên giọng nói của Cố Quyên Nhĩ.
‘Bây giờ mày là một chú cún, mà cún thì không được ăn xác c.h.ế.t đâu nhé.’ Cố Quyên Nhĩ cố gắng tẩy não khủng long.
Động vật cũng giống như con người, càng không cho nó làm việc gì, nó lại càng muốn làm.
Cố Chương Minh hiếm khi thấy chuyện gì mới lạ hay người lạ trong khu.
Ông chắp tay sau lưng, vừa đi vừa vận động khớp hông.
Ánh mắt không ngừng liếc về phía Cao Tịch Liệt.
Miệng sưng vù thế kia.
Lúc ăn cơm chắc đau lắm nhỉ? Cố Chương Minh cười khà khà, hoàn toàn không để ý đến con khủng long dưới chân.
Cao Tịch Liệt cầm điện thoại lên, gọi cho vệ sĩ nhà mình: “Tôi đang đi dạo ở phía sau, mang mấy người qua đây, Mễ Khắc c.h.ế.t rồi, qua đây dọn xác.”
Gọi điện xong, Cao Tịch Liệt quay đầu lại nhìn.
Anh ta lập tức trợn tròn mắt.
Chó của anh ta đâu rồi?
Bên chân Cố Chương Minh, làm gì còn xác con Pitbull nào nữa?
Cao Tịch Liệt cầm điện thoại xông tới, tìm kiếm khắp nơi con ch.ó đã c.h.ế.t của mình.
Cố Chương Minh giật mình, tưởng cậu ta phát hiện ông đang cười nhạo nên xông tới đánh.
Ông vội vàng kéo con ch.ó cỏ, ba chân bốn cẳng chạy như bay.
Cả hai đều không phát hiện, con ch.ó cỏ bên cạnh miệng không ngừng cử động, dường như đang nuốt thứ gì đó.
Thần thức của Cố Quyên Nhĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-gia-hai-huoc-nhu-vay-sao-co-the-la-phan-dien/5071322/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.