Không chỉ Cao Nhạc, mà Lão Trọc Minh và Thượng Chí Kiên bên cạnh, người này còn rên la hăng hơn người kia.
Cố Quyên Nhĩ sa sầm mặt, nặn xong quả cầu trong tay.
Cô ngước mắt nhìn, Cố Tuyên Kiều và Đới Thanh Thanh đều đang đỏ bừng mặt, c.ắ.n răng không chịu kêu ra tiếng.
Cố Quyên Nhĩ nở một nụ cười gian xảo, ghé sát vào chọc vào eo Cố Tuyên Kiều: “Muốn kêu thì cứ kêu đi, ngại ngùng gì chứ?”
Cố Tuyên Kiều lườm cô một cái, vội vàng nhích sang bên cạnh.
Cô không thể diễn tả được cảm giác của mình lúc này, chỉ cảm thấy đây là khoảnh khắc tuyệt vời nhất trên đời.
Cả cơ thể và linh hồn đều được thăng hoa.
Điểm trừ duy nhất là những âm thanh bên cạnh thật không thể lọt tai nổi.
An Mộng treo lơ lửng bên cạnh, c.ắ.n chặt nắm đấm.
Trời đất ơi, cảm giác này còn phê hơn cả đi mát-xa!
Đới Thanh Thanh dù sao cũng có chút tu vi, cố gắng kìm nén giọng nói và hỏi: “Cố Đại sư, rốt cuộc đây là thứ gì vậy? Tại sao lại có cảm giác như được lấp đầy từ trong ra ngoài…”
Đới Thanh Thanh càng miêu tả càng cảm thấy mình đang nói những lời bậy bạ.
Nói đến cuối, giọng cô càng lúc càng nhỏ.
Sở Thiên Khuyết và Lý Chính cố nén đến mức toàn thân run rẩy, ép mình không được hét lên.
Hai người họ không thoáng như Lão Trọc Minh và Thượng Chí Kiên, vẫn còn muốn giữ thể diện.
Tề Soái ở bên cạnh thì trợn to mắt nhìn chằm chằm Cố Tuyên Kiều.
Mình phải nhịn!
Tuyệt đối không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-gia-hai-huoc-nhu-vay-sao-co-the-la-phan-dien/5071321/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.