Cố Quyên Nhĩ vừa về đến nhà đã kéo Tiểu Tuyết Tuyết chạy thẳng vào phòng Cố Tuyên Kiều: “Tiểu Kiều Kiều, không hay rồi! Cao Tịch Liệt đã đuổi tới đây!”
Cố Tuyên Kiều còn chưa kịp phản ứng gì, thì Hàn Tuyết Như đang ngồi xổm ngoài cửa nghe lén bên trong đã giật nảy mình.
Cô bé vội lao vào phòng mình, bắt đầu thu dọn quần áo: “Đi, đi thôi, đi ngay trong đêm!”
Cố Tuyên Kiều mở cửa phòng, vẻ mặt nặng nề: “Cô gặp hắn rồi à?”
“Tôi không gặp, là Tiểu Tuyết Tuyết gặp.” Cố Quyên Nhĩ đẩy Tiểu Tuyết Tuyết ra, bảo cô bé kể lại quá trình gặp mặt lúc nãy.
Cố Tuyên Kiều đau đầu: “Gã này cứ như đỉa đói vậy, dứt mãi không ra.”
Sở Ngọc tò mò hỏi: “Cô đã làm gì mà để một tên biến thái nhớ thương đến mức này?”
Cố Quyên Nhĩ cười đầy ẩn ý, gương mặt hồ ly trông gian xảo vô cùng: “Anh không muốn biết đâu.”
“Cô càng nói vậy, tôi lại càng muốn biết.” Sở Ngọc xoa xoa tay: “Nói đi, tôi chuẩn bị xong rồi.”
“Anh càng muốn biết, tôi lại càng không muốn nói.” Cố Quyên Nhĩ cười khà khà.
Ngươi muốn, ta đây lại không cho ngươi được toại nguyện.
Đểu! Quá đểu!
Sở Ngọc hận không thể bóp c.h.ế.t Cố Quyên Nhĩ, nhưng lại sợ sau này không có nhang thơm để hít.
No một bữa và no cả đời, cậu ta vẫn phân biệt được nặng nhẹ.
“Trốn? Tại sao phải trốn?” Cố Tuyên Kiều cười lạnh: “Nếu tôi có thể tìm ra bằng chứng phạm tội của Cao Tịch Liệt cho cảnh sát, thì có thể trừ đi một mối họa.”
Trốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-gia-hai-huoc-nhu-vay-sao-co-the-la-phan-dien/4889551/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.