An Mộng chỉ vào dung nham, hét lớn: “Lão đại, mau nhìn kìa! Trong dung nham có người!”
“Sao trong dung nham lại có người được chứ?” Cố Tuyên Kiều kinh ngạc.
Nhiệt độ của dung nham d.a.o động từ chín trăm đến một nghìn hai trăm độ, lúc phun trào có thể lên tới một nghìn ba trăm độ.
Nhiệt độ này con người không thể nào chịu nổi!
Thế nhưng khi Cố Tuyên Kiều nhìn xuống, trong dung nham quả thật có một bóng người đang bơi lội tung tăng!
Mấy người họ trố mắt đến độ con ngươi sắp rớt ra ngoài.
Người này có cấu tạo kiểu gì vậy? Dữ dằn thế cơ à?
Coi dung nham là nước tắm chắc?
Sau Cố Quyên Nhĩ, tam quan của Cố Tuyên Kiều lại một lần nữa được khai sáng.
Cô mơ hồ cảm thấy, thế giới bình thường dường như đang ngày một rời xa mình.
“Hướng hắn đi hình như là hướng của Cố đại sư!” An Mộng kinh hãi nói: “Hắn không phải là đến gây sự với Cố đại sư đấy chứ?”
Cố Tuyên Kiều cau mày: “Đi, đến giúp một tay.”
Mấy người họ bám theo gót người trong dung nham, ra sức đuổi theo.
Khi đến được tòa tháp, họ lại thấy trước mặt Cố Quyên Nhĩ là một đám người đã nằm la liệt ngổn ngang, trên người ai nấy đều bị những sợi dây leo màu đỏ quấn chặt, ra sức kéo giật xuống lòng đất.
Sau lưng cô, dung nham cuộn trào, một bóng người đen kịt từ trong đó trồi lên.
Cố Tuyên Kiều lớn tiếng nhắc nhở: “Cố đại sư cẩn thận!”
Bóng người kia nổi lên từ dung nham, dùng chính dung nham vung ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-gia-hai-huoc-nhu-vay-sao-co-the-la-phan-dien/4889544/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.