An Mộng không nhịn được, dùng tay véo mạnh một cái.
Cô bỗng cảm nhận được mảng tường đó... giật mình gồng cứng lại.
An Mộng hoảng hốt lùi lại một bước: "Tường, tường thành tinh rồi!"
Cố Tuyên Kiều vác trọng kiếm lên, đập thẳng vào bức tường: "Thành tinh cái con khỉ! Đây là người!"
Gã bám trên tường bật gót một cái, linh hoạt né được đòn tấn công bằng trọng kiếm của Cố Tuyên Kiều.
Lưỡi kiếm nện vào vách tường, khiến nửa tòa nhà vỡ tan tành.
An Mộng nhìn gã ăn mặc y hệt kỳ lạ với vẻ thích thú như thấy đồ chơi mới: "Không ngờ cái xứ này lại võ sỹ thật!"
"Kẻ nào tự tiện xông vào cấm địa, c.h.ế.t!" Giọng gã trầm thấp, vừa dứt lời, sau lưng loáng một cái đã xuất hiện thêm mấy người giống hệt hắn.
Hàn Tuyết Như hai mắt sáng rỡ, cô bé kéo tay Bạch Chiếu, nói: "Đẹp quá! Chú Bạch Chiếu, bắt một tên về cho cháu nghiên cứu được không?"
Bạch Chiếu: "Bắt thì được thôi, nhưng thả ta xuống trước đã được không?"
Nguyên hình của nó bé tí tẹo, thế mà Hàn Tuyết Như lại túm tay nó lơ lửng giữa không trung ngay trước mặt kẻ địch. Nó cũng cần thể diện chứ? Hàn Tuyết Như vội vàng thả Bạch Chiếu xuống, còn giúp nó phủi phủi tay.
Phủi mạnh đến nỗi Bạch Chiếu lảo đảo một cái.
Đối mặt với cường địch như mình mà kẻ thù lại coi thường đến thế.
Ngọn lửa giận dữ bùng lên trong mắt đám người kia.
Lên hết đi!
Mấy tên võ sỹ nhảy vọt lên cao, tay cầm vũ khí lao về phía Cố Tuyên Kiều.
Cố Tuyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-gia-hai-huoc-nhu-vay-sao-co-the-la-phan-dien/4889543/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.