Sở Thiên Khuyết đã đạt được mục đích, anh ta liếc nhìn đồng hồ rồi quay lại quán cà phê.
Cố Tuyên Kiều chịu thua luôn. Tên này đúng là có vấn đề về não.
Quay lại quán cà phê, Cố Tuyên Kiều thấy Tạ Lợi đã đi mất.
Chỉ có Cố Quyên Nhĩ đang ngồi ở chỗ của họ, nghịch một chiếc điện thoại màu đen.
Lòng Cố Tuyên Kiều khẽ động.
Lẽ nào là Cố đại sư bảo Sở Thiên Khuyết dẫn mình đi? Một luồng hơi ấm dâng lên trong lòng Cố Tuyên Kiều, cô nhận ra ngay đây không phải điện thoại của Cố Quyên Nhĩ: “Cô đổi điện thoại rồi à?”
Ốp điện thoại của cô ấy là hình Shin-chan không mặc quần.
“Nhặt được.” Cố Quyên Nhĩ nhét điện thoại vào túi quần: “Mai tôi phải về nhà một chuyến, cô đi cùng tôi.”
“Ở nhà có chuyện gì sao?” Lòng Cố Tuyên Kiều thắt lại.
“Cũng coi là vậy.” Cố Quyên Nhĩ ra vẻ sầu muộn.
Cố Tuyên Kiều sốt sắng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Mai cô sẽ biết.” Cố Quyên Nhĩ lắc đầu, giơ tay gọi thêm mười phần bánh kem dâu tây mang về, tính vào hóa đơn của Sở Thiên Khuyết.
Sở Thiên Khuyết đột nhiên lên tiếng: “Cố đại sư, tôi có chuyện muốn nhờ cô, nhà họ Sở chúng tôi...”
Anh ta còn chưa nói hết, Cố Quyên Nhĩ đã giơ tay ngắt lời: “Tình hình nhà anh tôi tạm thời không có cách nào giải quyết được, anh không cần cầu xin tôi đâu.”
Ánh mắt Sở Thiên Khuyết tối sầm lại, anh cảm nhận được thời gian mình mất kiểm soát đang ngày một tăng lên.
Trước đây chỉ là một khoảnh khắc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-gia-hai-huoc-nhu-vay-sao-co-the-la-phan-dien/4889533/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.