Lý Chính gào xong, tức tốc chuồn thẳng vào nhà vệ sinh.
Anh ta vừa bước vào đã thấy Sở Thiên Khuyết đang đứng trước gương, tạo dáng y hệt Siêu nhân Điện quang, vừa hát vừa nhảy nhót: “Hồ Lô Oa~ Hồ Lô Oa~ Một dây leo nở bảy đóa hoa~~ Gió mưa không sợ~ la la la la~~ Đệ đệ to to to~~ Ca ca to~~ Đệ đệ to to to~ Ca ca to~~”
Lý Chính sững sờ trợn tròn mắt, vội vàng nấp sau cánh cửa, tim đập như trống dồn.
Trời đất ơi!
Mắt của tôi! Mắt của tôi!
Lý Chính kinh hãi bịt chặt mắt, linh cảm mách bảo rằng đây sẽ là cảnh tượng ám ảnh anh ta cả đời.
Giờ phút này, anh ta không còn nghĩ đến chuyện g.i.ế.c người diệt khẩu nữa, mà chỉ muốn đặt lịch hẹn với bác sĩ tâm lý ngay và luôn.
Một phút sau, Sở Thiên Khuyết mới thoát ra khỏi trạng thái “lên đồng” khoe giọng của mình.
Anh ta yếu ớt chống tay lên bồn rửa mặt, mắt hằn lên tia m.á.u đỏ.
Tính, tính sai rồi!
Cứ tưởng tác dụng phụ của viên đan d.ư.ợ.c kia là thải độc, muốn đi vệ sinh.
Ai ngờ lại... mất mặt thế này!
May mà, may mà anh ta chuồn nhanh, không ai biết chuyện gì đã xảy ra trong nhà vệ sinh.
Lúc này, Cố Quyên Nhĩ đã bò từ gầm bàn ra, cười đến mỏi cả miệng.
Cô nhìn thấy Sở Thiên Khuyết và Lý Chính với vẻ mặt đưa đám bước về, làn da của cả hai đã trở lại bình thường, thậm chí còn trắng trẻo, mịn màng hơn trước.
Ánh mắt hai người nhìn cô đầy oán trách.
Lý Chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-gia-hai-huoc-nhu-vay-sao-co-the-la-phan-dien/4889532/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.